Sau khi vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đỡ Lăng lão thái thái nằm xuống rồi đắp chăn đàng hoàng cho bà.
Lão thái thái nằm lấy tay cô: “Bà đau đầu quá, có lẽ bà không đi được, con đi nói với họ không cần chờ bà.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, lát nữa có bác sĩ qua tới." Lão thái thái cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói, trấn an mà võ võ bàn tay cô: “Yên tâm, già nên lắm bệnh thôi, sức khoẻ bà thế nào bà biết.”
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không yên tâm: “Không thì con ở lại với bà?”
“Đi đi!” Lão thái thái vãy vãy tay với Thịnh Hoàn Hoàn, có ý đuổi người.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ có lẽ bà muốn lẳng lặng một mình, cũng không nghĩ nhiều mà đứng dậy dặn dò vài câu, sau đó đi ra ngoài.
Hình như Lăng lão thái thái còn nhẹ nhàng thở ra một cái.
Đột nhiên, bà nhìn thấy Lăng Tiêu dựa vào cửa phòng mình, nhìn bà bằng đôi mắt sắc bén, lão thái thái thực sự hoảng sợ, cũng may bà từng trải qua sóng gió, mặc dù chột dạ nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu đi lên trước, ngồi xổm xuống ở mép giường, bàn tay ấm áp để lên trán lão thái thái xem xét, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Lăng lão thái thái suy yếu nói: “Không đau, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, bà nằm một lát là không sao, mọi người đi đi, đừng để ba con đi ra lại không nhìn thấy ai.”
“Vậy bà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Lăng Tiêu không nhiều lời, xoay người liền đi.
Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Tôi thấy bà nội rất đau, anh yên tâm để bà nội ở nhà một mình?”
“Để bà đó đi, không sao đâu.” Lăng Tiêu vừa xuống lầu vừa giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn phía sau: “Cô không hiểu bà nội, bà nói không đau là không đau, nếu kêu đau là đau thật, bởi vì bà sợ đau nhất, chút vết thương nhỏ thôi cũng sẽ kêu trời khóc đất, nếu đau thật thì nhịn không được.”
Thịnh Hoàn Hoàn thực câm nín: “Ý anh là bà nội giả bệnh?”
Lăng Tiêu tập mãi thành thói quen mà “Ừ” một tiếng: “100% là giả vờ, hơn nữa...”
Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Kỹ thuật diễn của bà tệ vậy mà cô nhìn không ra?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Có sao? Tôi cảm thấy rất giống!"
Nếu không phải Lăng Tiêu giải thích thì cô căn bản không hoài nghi lão thái thái đang giả bệnh, hơn nữa bọn Lăng Hàn cũng tin. Bởi vì vừa rồi lúc cô đỡ lão thái thái lên lầu có nghe thấy Lăng Hàn gọi cho bác sĩ, Lăng lão gia tử và bác gái cả đều không ngăn cản.
Lăng Tiêu giơ tay búng một cái lên mũi Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt ghét bỏ mà nói hai chữ: “Mắt mù”
Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn che mũi lại, nước mắt ứa ra từng giọt: “Mũi tôi...”
Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt, Lăng Tiêu không khỏi nhướng mày: “Đồ sửa?”
Thịnh Hoàn Hoàn tức suýt không nhịn được tung một chân đá hắn xuống cầu thang: “Anh mới sửa, toàn thân anh đều là sửa”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!