“Thiếu gia...”
“Là ý của bà” Lăng lão thái thái mở miệng: “Là bà bảo làm như thế”
Lão thái thái nhìn về phía An Lan, âm trầm nói với Lăng Tiêu: “Mẹ con trở về làm bà nhớ tới chút chuyện cũ không tốt năm xưa, cho nên bảo dì Hà lấy tóc hai cha con, muốn xác nhận xem rốt cuộc con có phải huyết mạch của Lăng gia không”
Trong nháy mắt, khí thế trên người Lăng Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tay Lăng Tiêu từ từ siết chặt, run rẩy, cộm cả gân xanh, như đang cực lực áp chế cảm xúc nào đó, cả cơ bắp trên mặt cũng căng chặt muốn chết.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hối hận đã đưa biện pháp này cho dì Hà, Lăng Tiêu có tình cảm với lão thái thái, cô nghi ngờ chuyện này sẽ làm Lăng Tiêu phản ứng rất mãnh liệt, còn tạo thành vết thương không thể xóa nhòa giữa bọn họ.
An Lan thực phẫn nộ: “Mẹ làm vậy là có ý gì?”
Lăng Hoa Thanh chắc chắn nói: “Mẹ, không cần, Tiêu Nhi thật là con của Lăng Hoa Thanh này.
Lúc này Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Nếu bà nội hoài nghỉ thì trực tiếp thử máu đi!"
“Lăng Tiêu...”
Lăng Tiêu trào phúng nhìn An Lan: “Thế nào, bà sợ có kết quả thì giấc mộng phú quý cuối cùng của mình sẽ kết thúc sao?”
Cổ An Lan nghẹn lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn hẳn.
Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong mắt lão thái thái xẹt qua một tia đau lòng, sau một lúc mới nói: “Dì Hà lấy châm tới.”
Dưới sự kiên trì của lão thái thái, dì Hà lấy một giọt máu của cha con Lăng Tiêu.
Sau khi lấy máu, lão thái thái nói với họ: “Giao chuyện này cho bà xử lý, ba ngày sau bà sế cho mọi người một lời giải thích.”
Trên đường trở về từ nhà cũ, Lăng Tiêu không nói một lời.
Vừa vào cửa, Lam Nhan quần áo ngăn nắp lập tức nghênh đón: “Lăng Tiêu, anh đã trở lại, em có xuống bếp nấu vài món Thiên Vũ thích ăn, anh cũng cùng...”
“Cút” Nụ cười của Lam Nhan cứng lại trên mặt.
Lăng Tiêu lạnh lão đi vào thang máy, không chờ cả Thịnh Hoàn Hoàn.
Thang máy đóng cửa một lát, Lam Nhan mới mặt mày tái nhợt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lam Nhan và Ôn Bích, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cô tự đi hỏi anh ta đi, nhưng nể mặt Thiên Vũ, tôi khuyên cô một câu, hai ngày này tốt nhất nên an phận một chút.”
Nói xong, cô ôm Lăng Thiên Vũ thân thể căng chặt lên lầu.
Lam Nhan cắn chặt môi: “Nhất định đã xảy ra chuyện gì, chị Ôn, mau tra giúp tôi hôm nay bọn họ đi đâu”
Ôn Bích đứng bên cạnh âm trầm gật đầu: “Tôi đi ngay.”
Cả ngày hôm đó, Lăng Tiêu không đi công ty, chỉ nhốt mình vào phòng sách không ăn không uống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!