“Cách gì?”
Thịnh phu nhân rất tò mò, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn có cách gì làm những cổ đông và cao tầng kia câm miệng, đồng ý cho cô ngồi lên vị trí giám đốc.
Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên mu bàn tay Thịnh phu nhân, trịnh trọng hứa hẹn: “Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con sẽ không làm mẹ và ba thất vọng nữa, hiện tại mẹ bảo người gửi tất cả dự án của công ty cho con đi."
Lăng Tiêu nói rút liền rút, không bàn giao lại cái gì cả, Thịnh Hoàn Hoàn phải tìm hiểu những dự án mà công ty đang tiến hành và đang bàn bạc trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này di động của Thịnh phu nhân lại vang lên, là cổ đông công ty gọi tới, bà nặng nề nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ phải đến công ty một chuyến, nếu không họ sẽ đến nhà gây rối.”
Đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Mẹ nói với họ, hai ngày sau con nhất định sẽ cho họ một lời giải thích”
Hai ngày sau, thân phận của Tích Nhi sẽ được xác minh, đến lúc đó chuyện giữa cô và Lăng Tiêu cũng nên có một kết quả, là chấm dứt hay tiếp tục, quyền lựa chọn vẫn nằm trên tay hắn.
Thịnh phu nhân nhìn đứa con gái trước mắt, bà không nhìn ra biến hóa nào trên người cô, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất khác, khí thế cả người đều thay đổi.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn rất tản mạn, tùy tính, hiện tại trên người lại có thêm vẻ cứng cỏi và cứng rắn.
Thịnh phu nhân bỗng rất chờ mong biện pháp mà Thịnh Hoàn Hoàn nói đến, không biết cô có thật sự mang đến bất ngờ cho bà không.
Trước khi đi, Thịnh Hoàn Hoàn dặn dò Thịnh phu nhân dẫn thêm mấy vệ sĩ.
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi điện thoại cho Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, hiện tại em cần chị trợ giúp.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói sơ lược những chuyện xảy ra cho Nam Tầm nghe, sau đó nhờ cô ấy trợ giúp, cô rất cần kỹ thuật hacker của Nam Tầm.
Buổi chiều, một đám vệ sĩ xuất hiện ngoài cửa lớn Thịnh gia, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhận được điện thoại Mộ Tư dùng số lạ gọi tới.
“Hoàn Hoàn, anh đang ở ngoài cửa, chúng ta nói chuyện đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công, thấy Mộ Tư ôn hòa đứng ngoài cửa với dáng vẻ cô quen thuộc nhất kia, quần tây đen sơ mi trắng, như một khối ngọc sạch sẽ ôn hòa lại mang theo chút lạnh lão.
Nhưng cô sớm đã lĩnh giáo qua người đàn ông này vô tình đến mức nào!
Lúc cô đi ra ban công, Mộ Tư cũng đã phát hiện, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô: “Hoàn Hoàn, mở cửa, anh đã biết chuyện Lăng Tiêu rút khỏi Thịnh Thế, anh có thể giúp em”
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp, Mộ Tư lại nói: “Anh biết em hận anh, anh không cầu xin em tha thứ, chỉ hy vọng có thể làm chút gì cho em và bác gái, đây là anh nợ mọi người.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Mộ Tư, còn nhớ ngày hôn lễ không lâu trước đây của chúng ta không? Cũng trong sân này, đó là lúc tôi cần anh nhất”
Nhưng anh lại quay đầu đi mất, chỉ để lại một bóng dáng lạnh lẽo vô tình cho tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!