Lăng Phủ
Lúc này, Ôn Bích đang quỳ trước mặt Lăng Tiêu, sắc mặt trắng bệch thân thể run rẩy.
Lăng Tiêu ném mấy tấm ảnh trong tay tới trước mặt Ôn Bích, thong thả lạnh nhạt nói: “Nói đi, khi tôi còn kiên nhãn nghe.”
Ôn Bích nhìn mấy tấm ảnh trước mặt, đó là số ảnh cô ta đăng lên mạng hồi sáng.
Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và một người đàn ông ngồi trên motor Halley, cô ôm chặt người trước mặt, hành động của hai người rất thân mật, mà trên đầu người đàn ông có đội mũ giáp, nhìn không rõ mặt.
Lăng Tiêu không nói nhiều, nhưng Ôn Bích lại run lên: “Là tối hôm qua tôi chụp, khi đó anh và cô ta thật sự chưa ly hôn, hơn nữa tôi cũng không nói gì, mấy tin ngoại tình cảm sừng kia không phải tôi nói, anh có thể đi tra.”
“Cô theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Tôi không có.” Ôn Bích liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tối hôm qua gặp phải cô ta chỉ là trùng hợp, lúc ấy tôi mới cùng đồng nghiệp ra khỏi quán ăn XX, không tin anh có thể gọi điện thoại đối chất với đồng nghiệp của tôi.”
Lăng Tiêu giơ tay, Bạch quản gia lập tức tiến lên: “Thiếu gia, xin ra lệnh.”
“Tra video theo dõi của quán ăn XX ra đây.”
Nghe thấy lời này của Lăng Tiêu, Ôn Bích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Còn nữa, tìm ra thời gian cụ thể của mấy tấm ảnh này, nếu tìm không thấy thì †ra camera gần đó.”
Bạch quản gia gật đầu nói: “Vâng thiếu gia.”
Lúc này Ôn Bích vừa rồi còn thề thốt đột nhiên bị rút hết sức lực, mềm nhữn ngã xuống đất.
Cô ta chụp ảnh xong mới đến quán XX ăn cơm, để có nhân chứng, cô còn gọi đồng nghiệp đến gây chút chuyện ở quán ăn nhằm lưu lại ấn tượng với người phục vụ, khi Lăng Tiêu điều tra thì người đó có thể làm chứng cho cô.
Nhưng lời nói dối không chống lại nổi cuộc điều tra chỉ tiết, vừa so sánh thời gian đã lòi.
Bạch quản gia thấy Ôn Bích như thế thì mặt trầm xuống, giọng đanh lại: “Ôn Bích, hiện tại thành thật khai báo còn kịp, có cần tôi nhắc nhở cô hậu quả khi dám nói dối trước mặt Lăng gia không?”
Mặt Ôn Bích như tro tàn, lại quỳ thẳng lên: “Tôi thừa nhận tôi có theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, tối hôm qua cô †a đi ra từ XX, tôi thấy cô ta và Đường Nguyên Minh ở bên nhau nên đã đi theo.”
Bạch quản gia hỏi: “Vì sao cô lại làm như thế?”
Ôn Bích nói: “Tôi biết Lam Nhan nhà tôi yêu Lăng †ổng, cô ấy và Lăng tổng còn có một đứa con trai, tôi luôn hy vọng gia đình ba người có thể ở bên nhau, cho nên lúc ấy thấy Thịnh Hoàn Hoàn có hành vi khác người liền không suy xét nhiều như vậy.”
Tâm mắt Lăng Tiêu chưa từng rời khỏi Ôn Bích, Ôn Bích cảm thấy trước mặt mình như vắt ngang một thanh đao, cô ta cố nén khủng hoảng, thản nhiên nhìn vào mắt Lăng Tiêu.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủn, mặt cô ta đã chảy đây mồ hôi.
“Cô đang nói dối.” Lăng Tiêu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!