Nhưng Hà Song còn chưa chết, Lăng Hoa Thanh còn chưa chết, sao bà có thể chết?
Lúc trước Lăng Hoa Thanh sai Hà Song đến Mỹ gài bãy làm An Niên nhiễm ma túy, cuối cùng bị tai nạn xe chết thảm ở xứ lạ quê người, nếu bà không báo thù này thì thành quỷ cũng không yên lòng.
Còn Tích Nhi đáng thương của bà nữa, bà vừa biết con bé còn sống.
Ý thức của An Lan dần dần mơ hồ, nhưng lúc này da đầu lại tê rần, rốt cuộc gương mặt cũng rời khỏi nước, bà ho sù sụ lên rồi tham lam hít thở không khí.
Lăng Hoa Thanh bóp chặt cằm bà rồi âm u nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để bà chết dễ dàng như thế, tôi sẽ để bà tồn tại nhìn bọn chúng chết từng người từng người một.
Ngón cái của ông ta cọ qua cánh môi của bà, khóe miệng hơi nhếch lên như một con ác quỷ khát máu: “Bà nói xem nên bắt đầu từ ai trước?”
Không đợi An Lan nói gì, Lăng Hoa Thanh đã đưa ra đáp án: “Cứ từ Thịnh Xán trước đi! Ai bảo con gái ông ta dám dụ dỗ con trai chúng ta?”
Rốt cuộc An Lan đã thở lại bình thường được, bà gian nan mở miệng: “Tôi sẽ không để ông thực hiện được.”
Lăng Hoa Thanh khinh thường cười lạnh: “Bà cho rằng hiện tại mình còn làm gì được?”
Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra rồi đi nhanh rời khỏi phòng tắm, lát sau An Lan nghe thấy giọng ông ta truyền đến từ bên ngoài: “Người đâu, dọn sạch tất cả thiết bị thông tin trong phòng, không được để phu nhân rời khỏi gian phòng này nửa bước.”
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ có một Lăng Tiêu bản thu nhỏ ngồi trên đầu giường nhìn cô cười. Trên người đứa bé chỉ mặc một cái tã giấy, cả người mũm mĩm trắng trẻo, trông cực kỳ đáng yêu.
Đến hừng đông Thịnh Hoàn Hoàn đã quên mất giấc mộng này.
Khi đi ra từ phòng tắm, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất bực bội, kinh nguyệt của cô lại ngừng, hôm qua chỉ có chút đỏ, hôm nay lại không có gì nữa.
'Thịnh mẫu gõ cửa tiến vào, thấy cô còn nằm trên giường thì sốt ruột hỏi: “Sao con còn nằm trên giường?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bưồn ngủ, mắt lim dim trả : “Hôm nay không cần đi thi, để con ngủ thêm một lát
Thịnh mẫu tiến lên lật chăn lên: “Còn ngủ, công ty gọi đến máy của mẹ rồi kìa, mau rời giường đến công ty đi, họ nói là quay quảng cáo gì đó.”
“Không phải nói là buổi chiều sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ điện thoại, phát hiện điện thoại đang tắt máy, khởi động lại mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Hình như là cô ngại ồn nên đã tắt máy!
Cô vội gọi lại cho người ta: “Không phải anh nói buổi chiều mới quay chụp sao?”
Trương Tân Lập phòng quảng cáo vừa nghe vậy thì lập tức hộc máu: “Thịnh tổng, có phải cô chơi tôi không, ai nói là buổi chiều?”
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, ai nói ta?
Hình như là trong mộng...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!