Xem ra cô phải đến tìm chị Nam Tầm, cũng không thể luôn làm phiền nhà họ Đường.
Nam Tầm xuất thân từ trường quân đội nên có quen hệ khá nhiều ở phương diện này, tốn nhiều tiền cũng không sao cả, nhưng phải tìm người thật sự có bản lĩnh, còn chuyện trung tâm thì rất khó.
Trước mắt thật sự không trông cậy vào những vệ sĩ trong nhà được.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến Văn Sâm bên cạnh Lăng Tiêu, nếu bên cạnh cô có người tài giỏi như vậy thì cô đã bớt áp lực rất nhiều.
Đường Nguyên Minh dẫn hai vệ sĩ đến đây, trông họ có vẻ rất trầm ổn nhanh nhạy, Thịnh Hoàn Hoàn cho hai người này ở lại.
Sau khi ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đưa Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, hai người đi rất chậm.
Đường Nguyên Minh nhìn ánh sao trên trời đêm mà nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngày mai thời tiết nhất định khá tốt.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trời sao mà gật đầu: “Ừm.”
Lúc này Đường Nguyên Minh nghiêng mặt qua nhìn cô: “Hoàn Hoàn, ngày mai là sinh nhật của chú anh, em sẽ đến chứ?”
“Vâng.”
Quan hệ của hai nhà luôn rất tốt nên trong nhà cũng nhận được thư mời, Thịnh phu nhân có con nhỏ nên không tiện đi, hơn nữa lúc này bà không có khả năng rời khỏi Thịnh Xán nên chỉ có thể là Thịnh Hoàn Hoàn đến tham dự.
Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Vậy anh tới đón em được không?”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Được ạ.”
Khóe miệng Đường Nguyên Minh nhếch lên lộ ra nụ cười đặc biệt loá mắt, mang theo vẻ sang sảng hào phóng của một chàng trai: “Anh sợ em sẽ từ chối, sau khi anh trở về cứ cảm thấy quan hệ giữa chúng ta hơi xa lạ.”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt, đã thật lâu cô không nhìn thấy nụ cười này, nó làm cô nhớ tới thiếu niên trước kia vẫn luôn bảo vệ mình.
Ánh mắt cô không khỏi dừng lại trên đôi tay hắn, trên đôi tay thon dài đó có thêm những vết cắt và bỏng rợp mới.
Lần trước món trứng chiên ăn ở chung cư của anh quá thất bại, xem ra mấy ngày nay đã có tiến bộ.
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp mà nhìn tay anh và hỏi: “Anh Minh đang học nấu cơm sao?”
Đường Nguyên Minh ngẩn người, sau đó cười nhạt và nói: “Hồi ở trong quân không có cơ hội vào bếp, hiện tại ở một mình không thể ăn bên ngoài mãi được, hơn nữa trở về luôn bị bà nội nhắc mãi, nói anh không biết cách sống gì cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó: “Bà nội Đường đặc biệt đáng yêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Lăng lão thái thái, đó cũng là một bà lão dí dởm đáng yêu.
Đáng tiếc cô không có phúc nhận!
Đường Nguyên Minh cười cười: “Đúng vậy, chỉ là cằn nhằn mãi, luôn moi móc lỗi trên người anh, từ đầu đến chân anh cái gì cũng bị bà ghét bỏ hết.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Bà nội thương anh nên mới cố ý trêu chọc để anh nói đùa với bà.”
“Đúng vậy!”
Lúc này hai người đã đi tới cửa, Đường Nguyên Minh duỗi tay xoa xoa đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh phải đi rồi, chuyện bác trai em đừng quá lo lắng, anh sẽ mau chóng bắt được hung thủ đứng phía sau thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!