Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng ép mình tỉnh táo lại, ánh mắt hơi dời lên phía trên, trên đầu cô không bị súng chỉa vào như trong dự liệu, cô lại nhìn lên trên nữa thì thấy một gương mặt cực kỳ anh tuấn.
“Lăng. .. Tiêu?"
Người tới là người mà cô hoàn toàn không ngờ được.
"Là tôi." Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ núp sau ghế sô pha, cuống họng hơi giật giật.
Xác nhận người đến là Lăng Tiêu, nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn không biết cố gắng mà rơi xuống, nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Cô cũng không phát hiện giọng nói của mình vẫn còn run rẩy.
Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi vào cánh tay bị thương của cô, cũng may chỉ bị trầy da, máu tươi làm ướt làn da như sứ trắng của cô làm chấn động lòng người.
Ánh mắt hẳn dời lên sắc mặt trắng bệch như tờ của cô, trên gương mặt tinh xảo có hai hàng nước mắt long lanh, cả người còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
"Tôi hỏi sao anh...
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe được đáp án nên có vẻ càng lo sợ xao động, giọng cũng cao lên mấy âm lượng, nhưng lại đột nhiên im bặt.
Mặt cô va vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Lăng Tiêu, thân thể lạnh buốt bất lực được ôm thật chặt.
Lăng Tiêu đặt cằm lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, hai tay ghì chặt cô vào lòng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không có gì, không có gì."
Sự dịu dàng này lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khống chế, mũi cay cay mà "Oa" một tiếng bật khóc: “Vừa rồi... Vừa rồi có người muốn giết tôi, thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa là tôi bị bắn chết rồi."
Lăng Tiêu nhìn ba đầu đạn trên mặt đất, sức lực trên tay lại mạnh lên mấy phần như muốn hung ác kéo người phụ nữ trong lòng vào thân thể mình, để cô trở thành một phần của hắn.
Cũng may, cũng may hẳn đến kịp lúc!
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi tới nhanh mà đi cũng nhanh, biết đối phương không phải người mình có thể ỷ lại nên sau một lúc phát tiết đã vội tìm về lý trí, lui ra khỏi lòng Lăng Tiêu: “Thật xin lỗi, tôi mất kiểm soát."
Cô chùi nước mắt, nhìn xem người đàn ông không nên xuất hiện trước mặt mà hỏi: “Sao anh lại tới đây?"
Lăng Tiêu không giải thích mà chỉ đưa tin nhắn kia cho cô xem. Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc: “Anh biết người này?"
Lăng Tiêu lắc đầu: “Không biết, hơn nữa đối phương không muốn để tôi biết mình là ai."
Lăng Tiêu cất điện thoại đi, vươn một tay bế Thịnh Hoàn Hoàn lên khỏi mặt đất, động tác bá đạo lại hết sức dịu dàng.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô một tiếng, Lăng Tiêu lập tức trấn an nói: “Người kia bị tôi đánh bị thương rồi, sẽ không tới nữa."
Tức là hản đã cứu cô một mạng sao? "Người kia bị bắt rồi sao?" Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sầm xuống: “Không có."
Chờ Thịnh Hoàn Hoàn an tĩnh lại, Lăng Tiêu mới đặt cô lên giường: “Hộp y tế ở đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ về một hướng, Lăng Tiêu xoay người đi lấy.
Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn trước mắt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, nhưng rất nhanh những cảm xúc phức tạp này đã bị lý trí đè xuống.
Nếu như cô là Lăng Tiêu, nhận được tin nhắn này cũng sẽ không chút do dự tiến đến cứu cô, không liên quan đến cái gì khác, chỉ vì mạng người quan trọng mà thôi.
Rất nhanh Lăng Tiêu đã xách hộp y tế tới rồi bận rộn ở một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dung mạo tuấn tú đến gần thì mở miệng hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!