Cũng may Đường Nguyên Minh không thua kém Lăng Tiêu bao nhiêu.
Triệu Giai Ga lập chí trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành nên cái gì cũng thích so bì với Thịnh Hoàn Hoàn.
Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Hải Thành thì chỉ có Đường Nguyên Minh dám đấu với Lăng Tiêu, vì sao cô ta không thuận thế lựa chọn Đường Nguyên Minh?
Đường Nguyên Minh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Triệu Giai Ca: “Nếu như cô cảm thấy ngủ với tôi một lần là thay đổi quan hệ giữa chúng ta thì quá ngu xuẩn, tôi khuyên cô sống thực tế một chút."
Dù thế nào Triệu Giai Ca cũng là phụ nữ, mất sự trong sạch còn không được thương yêu thì sao chịu đựng được, mắt cô ứa lệ: “Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi."
Cô ta muốn được Đường Nguyên Minh thương tiếc, đáng tiếc anh còn lạnh lẽo vô tình hơn cô ta tưởng tượng.
Tay anh đặt lên cổ cô ta, nắm chặt lấy cổ họng cô, gương mặt âm u lạnh lẽo như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục: “Thì đã sao, điều này chẳng là gì đối với †ôi cả, cũng buồn nôn y như cô vậy."
Triệu Giai Ca bị bóp cổ không thở nổi, rất nhanh nghẹn sắc mặt đã nghẹn đến đỏ tím, cảm giác cuống họng sắp vỡ vụn, miệng há to lại không thốt lên được một lời.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Triệu Giai Ca, Đường Nguyên Minh không chút thương hương tiếc ngọc, đáy mắt chỉ tràn đầy sát khí âm u: “Tôi cho cô biết, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cô dám nói ra chuyện này thì tôi băm cô ra cho chó ăn."
Nói xong anh còn ghét bỏ hất Triệu Giai Ca ra, quay người đi vào phòng tắm: “Lúc tôi đi ra không muốn gặp lại cô, cút."
Triệu Giai Ca sờ cuống họng suýt bị bóp nát mà nghiến chặt hàm răng, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người.
Vì sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ cô ta không đẹp sao?
Rốt cuộc Đường Nguyên Minh có phải đàn ông không mà lại đối xử với cô ta như thế!
Nhưng Triệu Giai Ca biết Đường Nguyên Minh thật sự có sát khí với mình, nếu cô ta dám đối nghịch với anh thì anh nhất định sẽ giết cô ta.
Nhưng cô ta không cam tâm!
Cả loại phụ nữ như Trần Do Mỹ cũng được Cố Nam Thành thương yêu, vì sao cô ta lại mất sự trong trắng uổng phí mà còn bị người ta ghét bỏ.
Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh là hai người đàn ông có uy vọng lớn nhất Hải Thành, trừ hai người họ ra thì còn có Cố Nam Thành, nhưng cô ta lại chướng mắt, còn Mộ Tư thì đã tàn phế.
Còn Lệ Hàn Tư... Đúng rồi, cô ta còn có Lệ Hàn Tư.
Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh đều không cần cô ta thì còn có Lệ Hàn Tư.
Triệu Giai Ca hung tợn trừng cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, thâm thề một ngày nào đó mình sẽ làm đám đàn ông có mắt không tròng này phải hối hận.
Lúc Đường Nguyên Minh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Giai Ca đã rời đi.
Bóng dáng Đường Thắng Võ lại xuất hiện bên giường rồi nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tượng trưng cho sự trong trắng của người phụ nữ giữa cái giường lớn, lập tức nói với Đường Nguyên Minh: “Chuẩn bị làm hôn sự đi, cha cháu đã biết chuyện tối hôm quai"
Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén như mũi tên bắn về phía Đường Thắng Võ: “Nếu chú không phải chú tôi thì bây giờ chú đã là một cái xác, nói cho ông già kia biết ổng thích Triệu Giai Ca như thế thì tôi không ngại gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ."
Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi phủ đệ của Đường Thắng Võ.
"Thằng ranh này nói gì vậy." Đường Thắng Võ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội gọi điện thoại cho Đường Thắng Văn nói lại nguyên văn những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!