Thịnh Hoàn Hoàn bỗng ngẩng đầu, trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường thì mới nhớ tới hắn vẫn còn ở đây.
Không khí hơi cứng lại, im lặng đến mức không nghe thấy được tiếng hít thở. Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn hiện đầy chữ xấu hổ: “Sao anh còn ở đây nữa?” Vừa rồi sao cô lại quên mất Lăng Tiêu còn ở đây?
Lăng Tiêu trả lời rất đương nhiên: “Tôi luôn ở nơi này."
Thịnh Hoàn Hoàn hít sâu mấy hơi rồi vùi mặt vào bàn phím: “Anh đi đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi nhanh lên."
Đây là... Thẹn quá hoá giận? Vừa rồi lúc mắng chửi người rất uy phong mà.
Lăng Tiêu còn tưởng rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có ý định giữ hình tượng trong lòng hắn nữa chứ, hóa ra thật sự là quên mất hắn.
Chẳng biết tại sao tâm tình Lăng Tiêu đột nhiên rất tốt, chớp chớp đôi mắt đẹp mà nhìn người phụ nữ cắm đầu xuống bàn phím không còn mặt mũi gặp ai: “Gặp phiền toái sao? Nói cho tôi nghe thử, có lẽ tôi có thể giúp cô giải quyết."
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Không cần, tự tôi có thể giải quyết, anh đi mau đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lăng Tiêu rất kiên nhẫn: “Nếu cô có thể giải quyết thì sẽ không mắng người lung tung như đàn bà chanh chua kiểu đó."
Thịnh Hoàn Hoàn thẹn quá hoá giận, lập tức nâng mặt khỏi bàn phím: “Anh có thôi đi không, tôi nói không cần là không cần."
Lăng Tiêu nhìn gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng nhếch lên cao hơn: “Yên tâm, không cần báo đáp nào cả."
Mặt người phụ nữ này đỏ như tôm luộc, thật quá đáng yêu.
Trên mặt Lăng Tiêu đầy vẻ trêu chọc làm lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích: “Anh điếc à, tôi nói không cần, anh cho rằng tôi còn như trước kia cái gì cũng phải ỷ vào anh à? Anh nghĩ rời khỏi anh thì Thịnh Hoàn Hoàn này chỉ có thể mặc người ta chà đạp như một kẻ đáng thương sao?”
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu từ từ biến mất, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi không nhìn hắn nữa: “Nếu anh không có chuyện khác thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu: “Tôi chỉ tới nói cho cô biết đừng quên chuyện của Thiên Vũ."
Tối mai Lăng Tiêu chuẩn bị mạo hiểm tái diễn cảnh An Niên xảy ra tai nạn xe, hi vọng có thể giúp Lăng Thiên Vũ đi ra khỏi bóng tối, tìm về giọng nói đã mất đi.
Thì ra tối nay hắn tới là vì chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đi, chuyện này anh cứ gọi điện thoại tới là được rồi, không cần đích thân chạy đến đây."
Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đứng lên khỏi giường, bóng dáng thon dài cao gầy làm bầu không khí trở nên rất ngột ngạt: “Ngày mai tan tầm tôi sẽ cho. xe đến Thịnh Thế đón cô."
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại nghèn nghẹn.
Nếu không có chuyện của Lăng Hoa Thanh thì đêm nay cô nhất định sẽ nói chuyện mình mang thai cho Lăng Tiêu, nhưng hiện tại trước khi chưa làm rõ suy
nghĩ của hẳn thì cô không thể không thận trọng.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước máy tính bình tĩnh lại một lát rồi mới đứng dậy thu dọn con chuột bị cô đạp nát, ném chúng vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!