"Qe..." Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến hình ảnh máu me đầm đìa kia thì dạ dày cuộn trào, cô không nhịn được mà lập tức bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Chúc Văn Bội lo lắng nhìn Lăng Tiêu một cái rồi vội đuổi theo.
Thịnh Tư Nguyên cũng lo lắng liếc nhìn Lăng Tiêu, cũng may hắn trừ lo lắng ra thì không có phản ứng gì khác, ông không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hình ảnh Hà Song miêu tả thật sự quá tàn nhẫn, Lăng Tiêu không nghĩ theo hướng kia cũng không kỳ quái.
Dù sao khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, làm sao Lăng Tiêu biết khi ở nhà cũ đã bị Lăng lão thái thái đổi thuốc?
Thịnh Hoàn Hoàn không ăn uống gì, ghé vào bồn cầu nôn khan ra cả mật vàng...
Chúc Văn Bội cũng không dám nhiều lời mà nhẹ nhàng vuốt lưng cô rồi đỡ cô đi rửa mặt.
Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy những lời nói cực kỳ ác độc cực kỳ khó nghe.
"Tao cho mày biết Lăng Tiêu, nếu tao là tiểu tam thì mẹ mày là con điếm ngàn người ôm vạn người cưỡi, năm đó phim sex nó quay có người đàn ông nào trong Hải Thành chưa từng xem?”
"Im ngay." Lăng Tiêu gầm thét.
Hà Song cười, cực kỳ ác độc nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Năm đó không phải mày cũng trốn trong tủ thưởng thức biểu diễn tại hiện trường sao?”
"Câm miệng."
Chỉ thấy Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trên mặt không còn chút máu, toàn thân hiện ra khí thế giết chóc, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tàn bạo: “Ngậm miệng, tôi bảo bà câm miệng."
Lăng Tiêu giơ chân lên, hung tợn đá vào bụng Hà Song hết cái này đến cái
khác
Không ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến khi Hà Song nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng trào máu thì Thịnh Hoàn Hoàn mới quát bảo Lăng Tiêu ngưng lại: “Đủ rồi Lăng Tiêu, đừng để máu của bà ta làm bẩn giày của anh."
Nghe thấy tiếng nói này, lý trí của Lăng Tiêu mới hơi trở về. Cách xa mấy mét, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn đầy bất lực và bi thương làm Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn nhiều, cô
không thể thương hại cũng không thể tới gần hắn.
Lúc này chiếc điện thoại Thịnh Hoàn Hoàn để ở chỗ Cố Bắc Thành reo lên, Cố Bắc Thành tiến lên đưa điện thoại cho cô: “Hoàn Hoàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, cô có ấn tượng với dãy số trên đó, An Lan từng dùng nó để gọi cho cô.
Cô nhận lấy điện thoại rồi đặt bên tai: “Lăng phu nhân."
"Hoàn Hoàn, tôi cảm thấy rất thương tiếc về chuyện của mẹ cô, còn Hà Song, tôi hi vọng cô để ả lại cho tôi xử trí, tôi và ả có quá nhiều ân oán, nếu tôi không thể tự tay chấm dứt thì có chết cũng không nhắm mắt."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn mụ đàn bà thoi thóp trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Người thì tôi có thể cho bà, bà dùng cái gì để đổi?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!