Chương 1077: Rất yêu, rất yêu anh
Với những lời này làm Hàn Mộc Tử có chút dở khóc dở cười.
“Tôi làm sao có khả năng sinh nhiều như vậy?”
“Tại sao lại không được?” Tiểu Nhan cúi người lại gân, mặc dù chỉ có hai người trong phòng nhưng cô ấy vẫn hạ giọng khi thì thầm, vì sợ người khác nghe thấy.
“Cậu Dạ lợi hại như vậy, sinh liền mấy đứa cũng được.”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không được, hai đứa là đủ rồi, nhiều quá thì không thể chăm sóc được hết”
“A, cũng được. Nhưng nếu tôi là cô thì tôi sẽ sinh một đống anh, rồi sinh thêm một đứa con gái, để anh lớn chăm sóc em gái. Nếu như thế này thì con gái sẽ là công chúa nhỏ duy nhất trong gia đình. “
“Vậy thì cô phải cố gắng lên, kết hôn sớm, để mong ước của côcó thể thành hiện thực.”
Trong bóng tối bỗng im bặt.
Bầu không khí dường như trở nên hơi nặng nề.
Hàn Mộc Tử nở nụ cười trên môi trước đó, nhưng sau khi nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, cô chợt nhận ra mình đã nói gì.
Cô khẽ mở môi, liếc về phía Tiểu Nhan và cất giọng khó khăn.
“Tôi xin lỗi…
Khi nghe cô xin lỗi, Tiểu Nhan nhanh chóng đáp lại và cắt ngang lời cô: “Cô xin lỗi cái gì chứu?
Chương 1077: Rất yêu, tất yêu anh Tôi thấy điều cô nói khá đúng, nếu đây là mong muốn của tôi thì tôi nên cố gắng để tự mình đạt được, lấy chồng sớm, sinh con sớm, phấn đấu cho cả hai con sau đó cùng có cuộc sống hoàn «n mỹ: Những gì cô ấy nói rất thoải mái và vui vẻ, như thể cô ấy không gặp buồn phiền gì cả. Nhưng mà khi Hàn Mộc Tử nghe thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiểu Nhan không ngừng cố gắng miễn cưỡng mà mỉm cười trước mặt cô nhưng mà làm sao cô có thể không nhìn thấy điều này.
Những mà người cô ấy thích là người gắn bó chặt chẽ với cô.
Có lẽ đối với Tiểu Nhan thì nhìn thấy bản thân mỗi ngày là một cực hình, nhưng cô ấy vẫn chạy đến để đồng hành cùng cô mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đưa tay ra, tìm kiếm trong bóng tối sau đó đặt lên lưng của Tiểu Nhan, vỗ nhẹ.
“Tiểu Nhan, sau này nhất định sẽ tìm được người rất yêu mình, rồi sinh ra một đám con trai, sinh con gái và con sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc”
Giọng cô đầy cảm xúc chân thành, lẽ ra nó có khao khát một con sống sinh hoạt tốt đẹp, nhưng lúc này Tiểu Nhan lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy thực sự muốn sinh một đống con trai rồi sinh một đứa con gái, để các anh trai cưng chiều em gái.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn một chữ.
Cô ấy mong rằng người đã có con với cô ấy là người cô ấy yêu.
“Được”
Trong bóng tối, giọng mũi của Tiểu vang lên, Hàn Mộc Tử nhanh chóng đoán được cô ấy đang khóc, nhưng lúc này, cô thật sự không biết nên nói gì để an ủi cô ấy nên chỉ có thể nhẹ nhàng võ lưng cô ấy.
Hai người âu yếm nhau như thế này, trong lòng cả hai đều có những thứ riêng.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn không chịu được áp lực của giấc ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dạ Mạc Thâm vẫn không tỉnh dậy.
Bác sĩ cho biết có thể xảy ra trường hợp này, người nhà hãy kiên nhẫn nhé.
Hàn Mộc Tử mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không ngừng tự an ủi mình, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu, ngày mai có lẽ Mạc Thâm sẽ tỉnh lại.
Tuy nhiên, một ngày nữa lại trôi qua, Dạ Mạc Thâm nằm trên giường bệnh vẫn cứ lặng lẽ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Mộc Tử tự mình lấy khăn lau người cho anh, hành động thận trọng vì sợ anh bị thương.
Tống An ở bên nhìn cảnh này không khỏi đưa tay nôn mửa.
“Mạc Thâm chuyện này thật đúng là, cháu không biết vợ con của cháu đang chờ cháu sao?
Đã nhiều ngày như vậy cháu không tỉnh, muốn mọi người gấp chết sao?”
Động tác của tay Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó cười nói: “Có lẽ lúc trước anh ấy đã quá mệt mỏi, cho nên muốn nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi thật tốt. Khi anh ấy nghỉ ngơi xong thì anh ấy tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Tống An nghẹn một cái không nói được lời nào.
Quá mệt nên nhân cơ hội này để nghỉ ngơi tốt? Tống An muốn nói Mạc Thâm đừng tự lừa dối mình, nếu không có Mộc Tử ở đây thì Tống An thật sự muốn tát tên nhóc hôi thối Mạc Thâm này mấy cái, sau đó chửi rủa anh vài câu.
Thằng nhóc hôi hám, trước đây anh đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương người ta rồi mà giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, anh muốn để người ta đau khổ đến mức nào thì anh mới có thể cảm thấy thanh thản?
Nhưng mà không biết thằng nhóc hôi thối của họ kiếp trước đã tích đức bao nhiêu đời nên mới được Mộc Tử đối xử khác biệt như vậy?
Đương nhiên, Tống An chỉ dám nói thầm những lời này trong lòng.
Bà sợ nói nhiều sẽ khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy lo lắng, dù sao thì cô cũng vẫn là phụ nữ mang thai.
Bà hy vọng thằng nhóc này có thể tỉnh lại sớm hơn và khôi phục lại tất cả ký ức của mình, để không có thêm tai nạn nào xảy ra trong tương lai.
Trời ạ Tống An, cả đời này bà chưa đòi hỏi điều gì kể cả khi chị gái bị tai nạn thì bà cũng mơ mơ màng màng, nhưng giờ bà muốn cầu xin ông trời hãy thương xót và đừng dẫn vặt hai người này nưa.
Tống An nhắm mắt lại cầu nguyện một lúc lâu mới lại mở ra, sau đó nhìn Hàn Mộc Tử đang nghiêm túc chăm sóc Dạ Mạc Thâm thì không khỏi thở dài.
Hàn Mộc Tử xoa xoa Dạ Mạc Thâm mỗi ngày, mặc dù Tống An đã đề cập đến việc tìm người chăm sóc cho Dạ Mạc Thâm trong quá trình này nhưng Hàn Mộc Tử không đồng ý. Cô muốn tự mình chăm sóc cho anh nên những người khác đành bó tay.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Một tuần sau, Dạ Mạc Thâm vẫn nằm im.
Ngay cả bác sĩ cũng nhăn mặt khi đến nhưng vẫn hỗ trợ, động viên người nhà bệnh nhân.
“Bệnh nhân có hiện tượng này thì cũng không có gì đáng lo, người nhà bệnh nhân phải tin tưởng anh ấy. Nói không chừng tình trạng này là do anh ấy đang giấy dụa để tỉnh lại, người quen hãy nói chuyện với anh ấy nhiêu hơn, nếu như anh ấy nghe thấy thì có thể tăng khả năng tỉnh lại”
Kể từ đó, Hàn Mộc Tử cùng Dạ Mạc Thâm cả ngày ngoại trừ ngủ và ăn, đều là xoa xoa thân thể hoặc là nói chuyện với anh, thậm chí có đôi khi nằm ở bên giường ngủ trực tiếp cầm lòng bàn tay của anh lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!