Chương 1203
Giá Nhỏ đồng ý rồi sao?
Dạ Mạc Thâm có điên mới tin lời nói xằng bậy của anh ta, anh cười khẩy rồi nói: “Muốn làm ba nuôi của con bé sao, cậu còn chưa đủ tư cách đâu. Nếu như cậu muốn làm ba tới vậy thì về tự sinh một đứa đi.”
Nghe anh nói vậy, George lập tức mất hứng.
“Mới ban nãy cậu vừa nói là đã ghi nhớ ân tình, tôi chỉ có mỗi một yêu cầu này thôi mà.”
“Ồ, vậy sao?” Sắc mặt Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt hững hờ, giống như đang nói đến một chuyện không hề quan trọng: “Nếu đã như vậy, vậy thì những tình nghĩa ân huệ tôi vừa nói, coi như không tính.
Nói dứt lời, anh ôm lấy Giá Nhỏ đang cười đùa khúc khích rồi xoay người rời đi, tiếng cười của Giá Nhỏ chợt dừng lại, cô bé mở to đôi mắt đen hấp háy tò mò quan sát Dạ Mạc Thâm.
George đáng thương hoàn toàn không hề nhìn thấy ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đã lập tức thay đổi sau khi xoay người rời đi, nét lạnh lùng trong đó đã hoàn toàn bị sự dịu dàng và ấm áp thay thế. Anh nhìnGiá Nhỏ trong lòng mình, nhỏ giọng nói: “Bé con ngốc nghếch, suýt chút nữa thì con đã phải nhận một tên ngu ngốc làm ba nuôi rồi đó.”
Cái đồ ngu ngốc này, không có cũng chẳng sao. Gọi là chủ George không được à? Tại sao lại cứ nhất định phải gọi là ba nuôi gì đó, khó nghe chết đi được.
Dạ Mạc Thâm đã hạ quyết tâm, sẽ không để George nhận người con gái nuôi này. Vậy nên sau khi George biết rằng sẽ không thu được kết quả gì từ phía Da Mạc Thâm, anh ta bèn dồn hết tâm trí đến năn nỉ Hàn Mộc Tử, cô bị anh ta nói lải nhải tới mức choáng váng cả mặt mày.
“Nếu như Mạc Thâm không đồng ý, vậy thì tôi cũng không có cách nào khác. George à. Giá Nhỏ không phải là con gái của một mình tôi. Hơn nữa anh không cảm thấy rằng sau này con bé gọi anh là chú George sẽ thuận tại hơn à?”
George ngày người, nghiêng đầu sang một bên “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Mộc Tử cười rồi gật đầu, cô vỗ nhẹ vai anh ta: “Gọi là chú George, vừa nghe thôi đã thấy hay rồi. Anh thử nghĩ mà xem, thời buổi bây giờ, từ ba nuôi có quá nhiều nghĩa bóng sâu xa không trong sáng, mặc dù chúng ta không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thế nhưng những người khác thì sao? Đến lúc đó người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ, lỡ như bị hiểu lầm thì phải làm sao? Vậy nên tôi đã suy đi tính lại, tôi cho rằng Dạ Mạc Thâm không đồng ý cũng đúng thôi. Dù sao thì sau khi GiáNhỏ lớn lên cũng sẽ phải gọi anh một tiếng chú, chỉ là một cách xưng hô thôi mà. Nếu như anh thật sự yêu quý con bé thì tới khi đó tự khắc sẽ có thể thân thiết gần gũi thôi.”
Không thể không thừa nhận rằng, George đã bị Hàn Mộc Tử thuyết phục. Có vẻ như đúng là cách gọi “ba nuôi” sẽ khiến người khác hiểu lầm. Cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa Giá Nhỏ mới trưởng thành, đến lúc đó George đã trở thành một ông già mất rồi. Anh ta là một ông lão bình thường, người khác có nói gì anh ta cũng không quan trọng, thế nhưng Giá Nhỏ thì không được. Khi đó người ta đã là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, nếu bị hủy mất thanh danh thì phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, George lập tức gạt bỏ luôn ý định nhận cô bé làm con gái nuôi, sau đó anh ta híp mắt cười rồi nói: “Vậy được, vậy thì cứ gọi là chủ George đi, chị dâu nhỏ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ yêu thương Giả Nhỏ hết mực!”
Cứ như thế, việc nhận con nuôi này đã được giải quyết xong. Hàn Mộc Tử dường như nghĩ đến điều gì đó, cô thuận miệng hỏi: “À phải rồi, lần này anh trở về một mình sao?”
George bĩu môi: “Đương nhiên là không rồi.”
“Hả?” Hàn Mộc Tử có chút tò mò, cô hỏi tiếp: “Lẽ nào còn có ai về cùng anh sao?” George gật gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, chị dâu, cô không biết đâu. Ông cụ đáng ghét ấy cứ nhất quyết đòi về cùng tôi, nói là ông ấy cũng muốn tham gia tiệc đầy tháng của Giá Nhỏ. Cô nói xem, ông cụ lôi thôi ấy đi xa thế đểlàm gì chứ, tuổi tác thì đã cao, chân đi lại cũng không tiện, thế mà vẫn cứ cố chấp!”
“… Thì ra là ông nội của George, vừa rồi Hàn Mộc Tử còn hiểm lầm rằng anh ta trở về cùng với La Lệ.
“Chị dâu nhỏ, sao thế?”
Hàn Mộc Tử cười cười rồi nhìn chằm chằm anh ta, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ đến La Lệ, hồi ở nước ngoài tôi và cô ấy từng làm việc cùng nhau, cô ấy vẫn khỏe chứ?” Bởi vì khi đó hoàn cảnh của La Lệ rất thê thảm, thế nhưng Hàn Mộc Tử không phải thánh mẫu, lại cộng thêm chuyện của bản thân, khi ấy cô còn chưa lo xong cho bản thân mình, vậy nên càng không có thời gian quan tâm xem La Lệ như thế nào.
Chỉ có điều hiện giờ nhớ lại dáng vẻ của cô ấy, Hàn Mộc Tử vẫn có chút thương cảm.
Dù sao thì lúc ấy khi còn ở nước ngoài, cô ấy cũng đã bầu bạn và ở bên cô suốt một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!