Chương 1326
Một người có cách ăn mặc và vẻ ngoài thoạt nhìn đều rất giống với nữ sinh.
Suy nghĩ kỹ một chút, làm sao cô ấy và Hàn Thanh có thể đứng chung một chỗ? Tại sao Hàn Thanh lại thích cô ấy chú?
Hai cánh tay đang rũ xuống của Hứa Yến Uyển chậm rãi nắm chặt, buông ra, rồi lại nắm chặt, vừa buông ra, sau đó lại nắm thật chặt, cuối cùng không buông lỏng nữa.
Khi cô ta biết Hàn Thanh có bạn gái, cô ta đã nghĩ tới việc buông bỏ, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy Hàn Thanh thì tình cảm cất giấu ở trong lòng nhiều năm lại bùng cháy trở lại, dày đặc và nồng cháy.
Hoàn toàn lấn át ý định buông bỏ nhỏ bé kia, hừng hực đốt lên một lần nữa.
Thực ra, ngọn lửa tình yêu chưa bao giờ bị dập tắt, mà nó được cô ta giấu nhẹm đi mà thôi.
Không phải là cô ta không có giây dưa.
Cô ta là cô chủ của nhà họ Hứa!
Cho dù nhà họ Hứa đã phá sản! Cô ta vẫn là cô chủ của nhà họ Hứa, vẫn là một Hứa Yến Uyển ưu tú, dịu dàng, tri thức, thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị qua đều nghiêm chỉnh!
Tại sao cô ta có thể nhớ thương bạn trai của người khác được chứ?
Thế nhưng, thế nhưng!
Rõ ràng là cô ta thích anh ta trước, rõ ràng là cô ta biết anh ta trước, rõ ràng…Từ nhỏ đến lớn cô ta đều thích Hàn Thanh.
Rõ ràng cô ta chỉ rời đi một đoạn thời gian, bên người của anh ta lại có người khác.
Nếu như cô ta cũng đủ lý trí, việc duy nhất phải làm bây giờ là đừng nhớ thương quá khứ, sau đó chăm chỉ vực dậy nhà họ Hứa.
Thế nhưng…Cô ta không cam lòng!
Rõ ràng cô bé trước mắt rất bình thường, cho dù cô ta có xuống sắc cũng không kém cô ấy, tại sao Hàn Thanh có thể thích một cô gái như thế.
Anh ta lại có thể thích một nữ sinh như vậy, vì sao bản thân cô ta lại không thể?
Đầu óc của Hứa Yến Uyển đã hỏng, kẻ thủ ác liên tục xé nát ranh giới chuẩn mực đạo đức của cô ta.
Đinh!
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Dường như là một âm thanh trong sáng, đánh Hứa Yến Uyển tỉnh lại.
Cô ta chợt phục hồi lại tinh thần, thấy cô gái trước mặt quay đầu, tỏ vẻ thân thiện mà nhắc nhở cô ta: “Tầng của cô đến rồi kìa.”
Chẳng biết tại sao mà Hứa Yến Uyển chỉ cảm thấy bước chân không vững, dáng vẻ của Tiểu Nhan lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt, làm cho cô ta nhìn không rõ.
Là thiện, hay là ác?
Cô ta phải lựa chọn như thế nào đây?
Hứa Yến Uyển đi về phía trước với bao thăng trầm, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cô ta nghe thấy tiếng kêu lo lắng của cô gái: “Này, cô không sao chứ? Này?”
Thế nhưng trong thế giới của Hứa Yến Uyển chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Khi Hứa Yến Uyển ngã xuống, Tiểu Nhan đưa tay ra để đỡ cô ta theo bản năng, thân thể mềm mại của Hứa Yến Uyển ngã về phía cô ta.
Chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, nhưng dù cô ấy dốc toàn bộ sức lực vào người Hứa Yến Uyển như thế này, cô ấy vẫn có chút choáng ngợp, hơn nữa tay kia còn cầm theo một bình nước giữ nhiệt nên cũng rất bất tiện, cô ấy chỉ có thể nhanh chóng đặt bình nước giữ nhiệt xuống và giữ Hứa Yến Uyển bằng cả hai tay.
“Cô có khỏe không?”
Tiểu Nhan kêu cô ta vài tiếng, nhưng không thấy trả lời, sắc mặt của Hứa Yến Uyển ngã vào trong ngực của cô ấy, ý thức của cô ta lơ lửng lên xuống, chỉ có một giọng nữ gọi cô ta từ rất xa, rất xa, nhưng cô ta lại không có nào để trả lời được.
Bệnh viện Khi Hứa Yến Uyển tỉnh lại, hơi thở nồng nặc mùi thuốc khử trùng, lúc này cô ta mới bàng hoàng mở mắt ra.
Cô ta đã quá quen với cái mùi này, cô ta ở cùng ba của mình trong bệnh viện đã lâu nên cô ta rất quen thuộc với mùi nước khử trùng.
Khi cô ta mở mắt ra, quả nhiên thứ đầu tiên đập vào mắt là căn phòng trắng xóa như tuyết.
Quả nhiên cô ta đang ở bệnh viện. Chỉ là… Trước đó có chuyện gì đã xảy ra?
“Cô đã tỉnh rồi à!”
Một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào ở bên giường vang lên.
Hứa Yến Uyển theo hướng âm thanh nhìn sang thì thấy Tiểu Nhan đang ngồi ở bên giường.
Đây là…Bạn gái của Hàn Thanh. Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?
“Cô hù chết tôi rồi, đột nhiên sắc mặt của cô tái nhợt đắc, sau đó thì ngã xuống, bác sĩ nói cô mệt nhọc quá độ, hơn nữa dinh dưỡng của thân thể không đầy đủ, cho nên mới té xỉu.”
Nói xong, Tiểu Nhan lộ ra một nụ cười thân thiện, sau đó cô ấy tiến lên dịch dịch góc chăn cho cô ta.
“Hiện tại cô phải nghỉ ngơi cho thật tốt một chút đi.”
Nghe được lời nói tốt bụng của người kia, trong lòng của Hứa Yến Uyển rất phức tạp, tại sao cô ấy lại cứu mình? Tại sao cô ta lại té xỉu hết lần này tới lần khác ở trước mặt bạn gái của Hàn Thanh?
Trong trường hợp như vậy, trái tim của cô ta sẽ không phải vật lộn nhiều hơn sao?
Đôi môi của Hứa Yến Uyển giật giật, cô ta muốn nói chút gì, nhưng môi khô khốc, Tiểu Nhan thấy thế thì lập tức xoay người và lấy một cốc nước ấm cho cô ta.
Sau khi uống một ly nước làm ẩm cổ họng, cổ họng và môi của Hứa Yến Uyển cũng được dưỡng ẩm rất nhiều, cô ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, thật lâu mới tìm được giọng nói của mình.
“Cảm ơn cô…”
Ngoại trừ những lời này, giờ phút này cô ta thực sự không biết nên nói cái gì.
Nghe cô ta nói thế, Tiểu Nhan cười một cách ngọt ngào: “Không có chi.”
Tiểu Nhan nghĩ dáng vẻ của cô nữ sinh trước mắt này thoạt nhìn thực sự làm cho người ta đau lòng, sắc mặt tái nhợt, gầy gò, mặc dù rất mảnh mai nhưng những lời bác sĩ nói vừa rồi thực sự khiến cô ấy sợ hãi.
Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Một bóng người cao to bước vào.
Ngay từ đầu Hứa Yến Uyển cũng không có để ý, khi thấy rõ người đi tới là ai, đồng tử của cô ta bắt đầu giãn ra và co lại theo bản năng.
Làm sao có thể là Hàn Thanh? Tại sao anh ta lại ở đây?
“Đã trở về rồi à?”
Tiểu Nhan đứng dậy khi nghe thấy tiếng động, cô ấy đi về phía Hàn Thanh: “Thủ tục đều làm xong rồi sao? Cô Hứa đã tỉnh lại, thoạt nhìn tinh thần của cô ấy vẫn còn khá ổn.”
Cô Hứa?
Nghe thấy câu xưng hô như thế, sắc mặt của Hứa Yến Uyển càng trắng hơn, nói như vậy thì bạn gái của Hàn Thanh đại khái biết cô ta là người nào.
Hơn nữa, có lẽ cô ta không thể giữ bí mật về công việc của mình trong tập đoàn nhà họ Hàn.
“Ừ” Hàn Thanh ừ nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt của anh ta nhìn về phía Hứa Yến Uyển ở sau lưng Tiểu Nhan, sau đó thu hồi ánh mắt, khi nhìn về phía Tiểu Nhan, ánh mắt của anh ta trở nên ôn hòa hơn, trầm giọng nói với cô ấy điều gì đó.
Hứa Yến Uyển không nghe được, nhưng cô ta thấy được đôi môi mỏng của Hàn Thanh đang mấp máy, càng nhìn cô ta càng cảm thấy buồn, Hứa Yến Uyển đành phải quay đi chỗ khác, không nhìn anh ta nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nhan mới khéo léo gật đầu và sau đó đi ra ngoài trước.
Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người, nhịp tim của Hứa Yến Uyển đột nhiên có nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!