Chương 1396: Anh muốn chịu trách nhiệm với tôi?
Nghĩ vậy thì Giang Tiểu Bạch cảm thấy khó chịu ngay tức khắc, tâm trạng thì bực bội, khó ở như chó Husky vậy.
Đã chờ được nửa giờ đồng hồ mà Giang Tiểu Bạch vẫn không thấy nhân viên chuyển nhà đâu nên cô ấy đi đến bên cửa sổ bằng vẻ bực bội, ai ngờ lại thấy ở dưới tầng có một chiếc xe quen thuộc đang di chuyển chậm rãi về bên này.
Sắc mặt cô thay đổi ngay tức khắc, đó chính là xe của Tiêu Túc.
Giang Tiểu Bạch vội vàng đi lui vào trong phòng rồi nhìn quanh bốn phía?
Sao Tiêu Túc lại trở về nhanh như vậy? Nhân viên chuyển nhà mà cô ấy thuê vẫn chưa tới mà?
Đến lúc chạm mặt nhau thì cô ấy phải nói gì đây?
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Giang Tiểu Bạch bèn gom tất cả những món đồ quan trọng của mình rồi đeo lên lưng, sau đó cô ấy nhanh chóng mở cửa phòng, chạy ra thang máy rồi đi lên tầng bên trên.
Cô ấy ngẩn người đi trong hành lang tầng trên một lát, đợi khi Tiêu Túc bắt đầu đi vào phòng rồi thì cô ấy sẽ đi thang máy xuống dưới, như vậy thì cô ấy sẽ không chạm mặt Tiêu Túc rồi.
Lúc Tiêu Túc về đến nhà thì thấy đồ đạc trong nhà đã thu dọn xong xuôi cả rôi nhưng hình như chủ nhân của nó không mang đi một món đồ nào cả, lại còn không thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch đâu nên Tiêu Túc bèn vào mấy căn phòng trong nhà để tìm tòi một hồi, kết quả là cậu ta không tìm
Chương 1396: Anh m…trách nhiệm với tôi?
được Giang Tiểu Bạch.
Cậu ta đứng tại chỗ một lát rôi đột nhiên nhận ra điều gì đó nên xoay người chạy ra ngoài trong nháy mắt.
Vừa nấy lúc Tiêu Túc đi lên đây thì thấy thang máy đang đi chuyển lên tầng trên, khi lên tới nơi cậu ta còn nhìn thấy đèn trên hành lang đang sáng nên trong lòng đã cảm thấy hơi nghi ngờ.
Nhưng đến bây giờ, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại một chút thì cậu ta cho rằng chắc Giang Tiểu Bạch đã chạy lên tầng trên rồi.
Quả nhiên, lúc Tiêu Túc chạy ra ngoài thì thấy thang máy đang đi xuống dưới hai tầng.
Vẻ mặt của cậu ta trở nên âm trâm, không đi cầu thang máy mà chạy thẳng lại phía cửa thoát hiểm rồi chạy xuống cầu thang bộ.
Sao mình lại ngu thế nhỉ, cô nhóc Giang Tiểu Bạch đó ranh ma như thế, nếu thấy mình quay lại thì chắc chắn sẽ tìm cách tránh mặt, không biết bây giờ mình còn có thể đuổi kịp không nữa.
Nhưng Tiêu Túc lại cảm thấy yên tâm ngay tức khắc vì nếu cậu ta không thể đoán được đường đi nước bước của Giang Tiểu Bạch thì không nói làm gì. Nhưng nếu bây giờ cậu ta đã đoán được rồi, chỉ cần Giang Tiểu Bạch không gọi được xe thì với tốc độ của cậu ta, chắc chắn cậu ta có thể đuổi kịp Giang Tiểu Bạch.
Nghĩ thế nên Tiêu Túc cũng không cảm thấy khẩn trương và gấp rút như vừa rồi nữa mà chỉ chạy nhanh hơn để có thể đuổi kịp cô ấy.
Lúc ôm đồ đạc của mình đi ra ngoài, Giang Tiểu Bạch không thấy cầu thang máy đang đi lên trên nên khóe môi chợt nở ra một nụ cười, chắc là Tiêu Túc không đoán ra được kế sách của mình rồi chứ gì?
Đến lúc đó thì cậu ta chỉ có thể ở nhà chờ đợi trong vô vọng, còn cô ấy thì cứ rút lui trước đã.
Nghĩ thế nên bước chân của Giang Tiểu Bạch cũng chậm lại một chút.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch định vừa đi vừa gọi xe nhưng vì trên tay cô ấy cầm quá nhiều đồ nên không rảnh tay để cầm điện thoại di động nữa.
Thế nên cô ấy định lát nữa sẽ để đồ đạc xuống ven đường rồi gọi xe sau cũng được.
Ai ngờ Giang Tiểu Bạch đang đi thì thấy một bóng người cao lớn ngăn trước mặt mình. Lúc nhìn thấy người đứng trước mặt mình chính là Tiêu Túc thì Giang Tiểu Bạch vô cùng ngạc nhiên.
Sao có thể? Không phải Tiêu Túc vẫn còn ở trên phòng ư? Sao lại xuống đây nhanh như vậy chứ?
Sau khi sửng sốt vài giây thì Giang Tiểu Bạch đi lướt qua Tiêu Túc nhưng cậu ta lại vươn tay ra ngăn Giang Tiểu Bạch khiến cô ấy hơi tái mặt. Vậy là Giang Tiểu Bạch lại vòng qua bên còn lại nhưng Tiêu Túc lại vươn tay ra ngăn cản thêm lần nữa.
Dù cô ấy có đi hướng nào đi chăng nữa thì Tiêu Túc đều cũng có thể ngăn cô ấy lại được.
Cuối cùng Giang Tiểu Bạch không nhịn được nữa nên nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc bằng vẻ mặt tức giận: “Anh tránh rat”
Trên mặt Tiêu Túc là vẻ bất đắc dĩ khi đối mặt với sự tức giận của cô ấy: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Nói chuyện một chút? Giang Tiểu Bạch không cần nghĩ cũng biết Tiêu Túc muốn nói gì, thực ra cô ấy cũng đã nghĩ xong rồi và cô ấy cảm thấy chẳng có gì cần phải nói cả.
Nghĩ thế nên cô ấy nói thẳng: “Giữa tôi và anh không có gì để nói với nhau cả”
Nghe vậy thì Tiêu Túc cau chặt mày lại rồi nhìn Giang Tiểu Bạch chằm chằm, mặc dù không nói gì thêm nhưng cậu ta vẫn chắn trước mặt Giang Tiểu Bạch, không cho cô ấy đi.
Tròng mắt Giang Tiểu Bạch khẽ giật giật, cô ấy nói: “Tối nay nhân viên chuyển nhà sẽ tới để dọn đồ cho tôi, lúc đó phiền anh đi theo họ rồi dặn họ đưa đồ lên xe giúp tôi, sau đó tôi sẽ tự gọi điện đọc địa chỉ cho họ để họ biết mình cần đưa đồ tới đâu, còn về phần bác gái thì anh hãy tự mình giải thích mọi chuyện cho rõ ràng đi. Dù sao tôi cũng không là cái gì của bác gái nên có vài lời tôi không tiện nói cho lắm”
Thấy cô ấy đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy mà hoàn toàn không hỏi ý kiến của mình thì trong lòng Tiêu Túc bắt đầu cảm thấy khó chịu như thể đang bị hai bàn tay cấu xé vậy.
Nhưng nếu cô ấy muốn Tiêu Túc làm gì đó thì đã không tự thu dọn đồ đạc một mình, sau đó thấy Tiêu Túc quay về thì lại chạy mất mà chẳng nói một lời, lại còn không nhận điện thoại của cậu ta nữa chứ. Tất cả những điều đó đều cho thấy một cách rõ ràng rằng cô ấy muốn rời đi thật rồi.
Nghĩ vậy thì Tiêu Túc mím chặt môi rồi hỏi: “Em có chắc đây là cách giải quyết vấn đề mà em mong muốn nhất không?”
Nghe cậu ta hỏi thế thì Giang Tiểu Bạch sững người. Thành thật mà nói thì Giang Tiểu Bạch cũng không biết bản thân muốn giải quyết vấn đề theo cách nào nữa. Tiêu Túc không thích Giang Tiểu Bạch mà hình như Giang Tiểu Bạch cũng không thích Tiêu Túc, hay nói theo cách khác thì từ trước đến nay Giang Tiểu Bạch hoàn toàn không biết trong lòng mình cảm thấy như thế nào.
Thấy cô ấy không nói gì thì Tiêu Túc tiến về phía trước hai bước: ‘Đưa đồ cho anh đi, chúng mình lên phòng nói chuyện một lát”
Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Hoặc nếu em muốn đứng đây nói chuyện cũng được.”
Sau khi nhìn Tiêu Túc một hồi lâu, Giang Tiểu Bạch đột nhiên nhét hết đồ đạc vào trong tay cậu ta rồi nói: “Được, anh muốn nói chuyện đúng không? Xách đồ giúp tôi rồi tôi và anh lên phòng nói chuyện.”
Lúc cô ấy nhét đồ vào trong tay Tiêu Túc thì cậu ta cũng không từ chối mà nhận lấy ngay rồi ôm vào lòng bằng vẻ vô cùng tự nhiên.
Vừa rồi Giang Tiểu Bạch phải chật vật mãi mới ôm được đống đồ đó mà bây giờ Tiêu Túc lại xách chúng lên một cách vô cùng dễ dàng.
Giang Tiểu Bạch nói xong thì xoay người rời đi, Tiêu Túc đi theo sau cô ấy, hai người về phòng rất nhanh.
Trông Giang Tiểu Bạch như một bà hoàng, vừa vào đến nhà mà cô ấy đã ngồi luôn lên ghế sô pha.
“Vào đến nhà rồi, anh muốn nói gì với tôi thì nói đi”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!