Chương 1629:
“Anh ơi, anh có mệt không?”
Uất Trì Diệc Thù ngay cả thở cũng không hề thở gấp, chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó khế mở đôi môi mỏng đáp lại: “Em mới nặng được bao nhiêu đâu, sao có thể mệt được?”
.. Viên Viên rất nặng mà”
Tuy trong thời gian này cô vẫn luôn cố gắng giảm béo, đã gầy hơn được một chút rồi nhưng mà cân nặng của cô so ra vẫn còn kém xa cân nặng của các cô gái cân đối thon thả: “Các bạn nữ trong trường bọn em đều nói, những người có ngoại hình giống em hình như đều trên 90 kg cả”
Mà cân nặng của cô nói ra thật sự ngại chết đi được, Đường Viên Viên trước đó căn bản chưa bao giờ và cũng không có ý định nghĩ tới vấn đề cân nặng của mình.
Gần đây mới bắt đầu biết để ý tới nó, sau đó mới phát hiện ra cân nặng của cô quả thật quá đáng buồn.
“Em và các bạn ấy không giống nhau” Giọng điệu của Uất Trì Diệc Thù lạnh nhạt: “Không cần phải học theo cân nặng của mấy cô gái đó”
“Không, em không theo đuổi đâu”
Em chỉ muốn gầy hơn một chút, khi đứng ở bên cạnh anh thoạt nhìn có thể không khác xa anh quá nhiều mà thôi.
Khi cùng các anh chụp ảnh thì mặt em có thể nhỏ hơn một ít thôi.
Đường Viên Viên nghĩ thầm trong lòng.
“Nhẹ hơn rất nhiều rồi”
Rất lâu sau Uất Trì Diệc Thù mới nói một câu.
Nghĩ một lát, anh lại nói thêm câu nữa: “Như này là vừa rồi, không cần giảm nữa đâu”
Đường Viên Viên biết anh trai sẽ không lừa cô, anh nói vừa rồi thì thật sự là vừa rồi, nhưng loại vừa vặn này là chính anh cảm thấy chứ không phải do người khác cảm thấy thế.
Anh cho rằng vừa rồi thật ra là vì sợ cô tự làm khổ mình khiến cơ thể mất cân bằng, cũng không phải là thừa nhận cân nặng của cô không ổn lắm.
Tuy khoảng thời gian giảm béo này vô cùng vất vả, nhưng mà vừa đau lại vừa sung sướng.
“Vâng” Đường Viên Viên lên tiếng, lén lút vòng tay ôm chặt cổ anh hơn một chút, dán mặt mình lên sau lưng Uất Trì Diệc Thù.
Sự thân mật của cô khiến Uất Trì Diệc Thù hơi ngừng chân lại, trong lòng dường như có chỗ nào đó bị kích thích khiến tim anh mềm hơn vài phần.
Anh cong đôi môi mỏng: “Thật ra trên thế giới này có rất nhiều người, mỗi người đều có một cách nhìn nhận khác nhau, nhưng chúng ta không cần phải để tâm tới cách họ đánh giá mình ra sao, có ý tốt cũng được, mà có ý xấu cũng chẳng sao, em chỉ cần nghe theo thứ trái tim mình mong muốn là được, làm tốt những việc mà bản thân em cho rằng nên làm hết sức là ổn rồi”
“Vâng” Đường Viên Viên gật đầu, nhỏ giọng nói tiếp: “Viên Viên vẫn luôn nghe theo trái tim mình mà”
Nếu như cô không thích anh thì cho dù An Thiến có nói cô xấu thế nào đi chăng nữa thì có lẽ cô cũng không quá để ý đến. Nhưng mà sau khi An Thiến nói như vậy, khi cô và anh trai cùng chụp ảnh với nhau sẽ theo bản năng cảm thấy bản thân mình quá béo, không xứng với anh trai nữa.
“Vậy thì tốt. Thời tiết hôm nay nóng quá, đừng ngồi xe buýt nữa, chúng ta đi tàu điện ngầm về nhé”
“Nghe theo anh hết”
Khi tới trạm tàu điện ngầm, người dần dần nhiều lên, Đường Viên Viên túm lấy cổ áo của Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, ở đây nhiều người quá, anh để em xuống đi”
“Em cứ dựa lên lưng anh ngủ một lát đi”
“Nhưng mà…”
“Anh cõng em gái anh, ai có quyền bàn tán được? Trước đó không phải em đã đồng ý tất cả mọi chuyện đều nghe theo con tim mình hay sao? Bây giờ em mệt rồi, rất là mệt mà vẫn còn để ý tới ánh mắt của người khác hả?”
Anh nói nghe rất hợp lý.
Đường Viên Viên phát hiện cô căn bản không có cách nào phản bác lại.
“Vậy được rồi, Viên Viên ngủ một lát, khi tới nơi thì anh gọi em dậy nhé “Ngủ đi, có anh ở đây rồi”
Mấy chữ “có anh ở đây rồi” cũng đủ để khiến Đường Viên Viên buông bỏ mọi sự cảnh giác và đề phòng của mình.
Cô dựa hẳn lên lưng của Uất Trì Diệc Thù, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!