Đường Viên Viên vừa dứt lời, đột nhiên Uất Trì Diệc Thù cúi người xuống, bế cô lên.
Cái ôm kiểu công chúa bất ngờ này, khiến Đường Viên Viên không kịp trở tay.
Cô vô cùng kinh ngạc, đầu óc chưa kịp nghĩ ra điều gì, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, khẽ đưa tay lên ôm lấy cổ Uất Trì Diệc Thù, đề phòng bị ngã.
Sau khi bế cô lên, Uất Trì Diệc Thù nói nhỏ với cô: “Chỉnh lại váy đi”
MNho Nghe thấy anh nói thế, Đường Viên Viên sửng sốt, cô vội vàng đưa tay chỉnh lại váy mình. Sau khi chỉnh lại váy cẩn thận, Đường Viên Viên mới nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Đúng lúc ấy thì trông thấy mấy nam sinh ở bên cạnh, thấy cô nhìn bọn họ, cả đám vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Cho nên Đường Viên Viên đã hiểu được, vì sao đột nhiên anh trai lại bế cô lên.
Có điều cho dù là như vậy, Đường Viên Viên vẫn có chút xấu hổ, cô vùi đầu vào ngực Uất Trì Diệc Thù, sau đó nói: “Anh trai, hay là… Chúng ta đi thôi, váy ướt một chút cũng không sao cả “Không được” Uất Trì Diệc Thù nghiêm túc lắc đầu: “Chỗ này toàn là nước thôi.”
Cô gái nhỏ của anh thích sạch sẽ như vậy.
“Nhưng mà bế như thế này rất mệt”
Nghe thấy cô nói thế, Uất Trì Diệc Thù khẽ cười một tiếng: “Gầy đến mức chẳng có mấy cân thịt, vẫn chưa tự tin với thể trọng của mình như vậy à? Trước kia khi em còn béo, anh vẫn bế được, chứ đừng nói đến hiện giờ.”
Nói như vậy hình như cũng đúng.
Đường Viên Viên chớp mắt vài cái, dù sao trước đây khi cô còn béo, anh trai vẫn thường cõng cô, lúc ấy anh cũng không kêu mệt.
Huống chỉ bây giờ cô đã gầy đi rất nhiều rồi.
Đúng là không thể thiếu tự tin giống như trước kia nữa.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cô là muốn ở bên anh.
Cho nên cô không thể không có tự tin giống như trước đây được nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên vô thức vòng tay đang vòng lấy cổ Uất Trì Diệc Thù lại chặt thêm một chút, thu mình vào vòng tay anh ấy và không nói thêm anh nào nữa.
Sau đó, trong ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều cô gái, Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù bế đi về phía trước.
Tuy khoách cách từ nơi này đến chỗ khách sạn, trông thì có vẻ gần, đi bộ qua đó cũng rất nhanh, nhưng vì tích nước, cho nên lúc đi đường, Uất Trì Diệc Thù cũng không dám bước quá lớn, gần như là từng bước, từng bước, bước về phía trước.
Cậu sợ nếu anh đi nhanh quá thì sẽ bị trơn mà dẫn đến ngã, như vậy thì sẽ liên lụy đến cô gái nhỏ ở trong lòng anh.
Cậu cũng sợ nước bắn lên, dính vào làm bẩn chiếc váy của cô gái nhỏ này, cho nên anh bước đi rất chậm.
Đường Viên Viên nằm trong lòng Uất Trì Diệc Thù, lúc cúi đầu còn có thể nhìn thấy chân Uất Trì Diệc Thù đang ở trong nước, mà giày của anh, tất của anh cũng đã hoàn toàn bị thấm ướt bởi nước mưa.
Trong lòng Đường Viên Viên đang nổi lên rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc.
Bởi vì cô và anh trai đã quen biết nhiều năm như vậy, tuy Uất Trì Diệc Thù chưa từng thể hiện ra rõ ràng như vậy, nhưng anh trai vẫn luôn rất thích sạch sẽ, có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sạch sẽ nhẹ.
Nhưng hiện giờ thì sao? Cậu lại cứ như vậy mà bước đi trong nước mưa. Mà cô lại được anh bế lên, đừng nói là chân, đến cả góc áo cũng không dính một chút nước nào.
Chuyện này cộng thêm chuyện ở vòng quay chọc trời khiến cho trong lòng Đường Viên Viên dậy sóng, cô dán chặt vào ngực Uất Trì Diệc Thù, giọng nói giống như mèo kêu.
“Anh ơi.”
Uất Trì Diệc Thù: “Hửm?”
“Anh vất vả rồi”
Nghe thấy lời này của Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù hơi ngẩn người, một giây sau, khóe miệng anh từ từ kéo lên, vừa đi vừa nói: “Em thấy đau lòng cho anh trai rồi sao? Có muốn đi xuống trải nghiệm một chút không?”
” Đường Viên Viên cho rằng bản thân nghe nhầm. Ai mà ngờ, Uất Trì Diệc Thù lại nói thêm câu nữa: “Vị trí của ngấn nước này cũng coi như có thể chơi được rồi”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!