Chương 276: Tắm cùng nhau
Vốn dĩ tâm trạng của Thẩm Kiều đang rất phiền não, sau khi cô ngồi xuống hóng gió biển một lúc thì phiền muộn trong lòng cũng đã biến mất đi rất nhiều.
Gió biển ban đêm rất mạnh và mát mẻ.
Hơi lạnh một chút nhưng trong lòng rất sảng khoái.
Vào lúc này chắc Dạ Mạc Thâm đã trở về rồi nhỉ?
Vậy cô sẽ ngồi ở đây một lúc nữa rồi sẽ trở về.
Dạ Mạc Thâm nghĩ rằng Thẩm Kiều chạy trốn nên đã tập hợp tất cả mọi người trong biệt thự lại, họ lục tung khắp cả biệt thự nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Kiều.
Bởi vì mọi người đều biết Dạ Mạc Thâm không tìm thấy Thẩm Kiều ở trong phòng nên tự nhiên không đến phòng cô tìm. Họ tra hỏi bảo vệ canh cửa rất nhiều lần nhưng câu trả lời đều là không thấy, hoặc căn bản là không có người nào đi ra ngoài luôn.
Nhưng một người như vậy, không đi ra ngoài cũng không ở trong khu vực biệt thự thì làm sao có thể biến mất một cách vô căn cứ được chứ?
“Cậu Dạ, chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không tìm thấy mợ Thẩm!’
Nghe đàn em báo cáo lại, sắc mặt của Dạ Mạc Thâm cực kì kém, giọng điệu lạnh như băng, nói: “Tìm lại, phái thêm mấy người đi ra ngoài tìm, nhân tiện điều tra giám sát.’
Mọi người lại đi tìm thêm một vòng nữa, nhưng kết quả là vẫn không tìm thấy người.
Lúc Chu Vân trở lại, sắc mặt của cô ấy không được tốt cho lắm, trong ánh mắt của cô ấy tràn đây sợ hãi.
“Cậu Dạ, chúng tôi thật sự đã tìm khắp mọi nơi rồi nhưng vẫn không tìm thấy người… Cậu Dạ…’
“Cô nói cái gì?” Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt kia chứa đầy sự nguy hiểm.
Chu Vân rùng mình sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mở miệng nói: “Có thể… Mợ Thẩm căn bản không có rời khỏi phòng? Lúc đó chỗ chúng tôi chỉ có một cửa ra thôi, nếu như mợ Thầm muốn di ra ngoài thì nhất định phải đi qua chỗ đấy, nhưng mấy người chúng tôi không hề nhìn thấy mợ Thẩm di ra ngoài. Cho nên tôi đoán rằng có lẽ mợ Thẩm vẫn còn ở trong phòng của mình?’
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm bất giác nhíu mày, một lúc sau trầm giọng nói: “Trong phòng không có ai.’
Chu Vân và đám người còn lại trố mắt nhìn nhau.
“Chờ đã.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bởi vì anh sắp xếp cho cô căn phòng tốt nhất, căn phòng chỉ có một lối ra, nhưng trong phòng còn một lối ra khác, chẳng qua là lối đấy dẫn ra bờ biển bên kia.
Chẳng lẽ…?
Dạ Mạc Thâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi trong nháy mắt: “Các người đứng ở đây chờ tôi, tôi tự mình trở về phòng tìm cô ấy.’
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Dạ Mạc Thâm đã biến mất không thấy dâu.
“Chu Vân, vừa rồi cô nói như vậy là có ý gì? Chằng lẽ mợ Thầm vẫn còn ở trong phòng sao?’
Chu Vân khẽ mỉm cười: “Có thể là như vậy, nhưng mà dây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu Dạ có dáng vẻ lo lắng như vậy.’
“Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu Dạ tức giận đến như vậy, tôi cảm thấy mợ Thầm thật hạnh phúc.’
Thẩm Kiều bị gió thổi phát lạnh, trong lòng cô tính toán thời gian một chút, khi đang chuẩn bị đi về thì cô đột nhiên nghe thấy một tiếng rống giận.
“Người phụ nữ ngốc, quả nhiên là em ở đây.’
Nghe vậy, Thầm Kiều quay đầu lại thì nhìn thấy có một bóng người đột nhiên xuất hiện trên tấm gỗ yên lặng.
Bóng dáng người ngồi ở trên xe lăn phản chiếu dưới ánh đèn, bóng dáng vững chãi thấp thoáng dưới ánh đèn như ẩn như hiện tạo cho người ta một cảm giác không chân thật.
Thẩm Kiểu còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã đi đến trước mặt cô, đột nhiên vươn một bàn tay to lớn ra kéo lấy cô từ dưới đất lên vào trong lồng ngực rồi ra sức ôm chặt lấy cô.
“Dạ… Ưm.” Thẩm Kiều vừa muốn mở miệng ra gọi tên anh, nhưng đôi môi vừa mở ra đã bị anh dùng sức hôn xuống.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như sóng biển xô đẩy lên xuống, chập chùng khiến đầu óc cô choáng váng, phải một lúc lâu sau, Thẩm Kiều mới định thần lại, cô dùng sức đẩy anh thật mạnh: “Anh làm sao vậy?’
Nụ hôn của anh ngày hôm nay khác với những nụ hôn thường ngày, nó giống như dã thú nuốt chửng cô vậy khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Dạ Mạc Thâm ôm chặt cô rồi lại gặm cắn cô một lúc lâu rồi mới buông tha cho cô, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo cô, giọng trầm thấp nói: “Em vẫn luôn ở chỗ này à?
Không đi đâu sao?’
Thẩm Kiều nằm ở trong lồng ngực của anh, cười khẽ: “Không phải là có anh ở đây sao? Hơn nữa, em đang định đi về thì đúng lúc anh tới đây.
“Vậy dây là đang trách anh sao?” Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại một câu.
Xoạch.
Cửa kính bị kéo ra, Dạ Mạc Thâm đưa Thẩm Kiều vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Khi nước nóng chảy xuống, Thẩm Kiều mới phản ứng lại, cô hét lên: “A, tại sao anh cũng vào đây? Đi ra ngoài ngay lập tức!’
Nước nóng dội lên người hai người, làm ướt tóc của Thầm Kiều, cô vội vàng muốn đứng dậy tránh khỏi dòng nước sau đó đầy Dạ Mạc Thâm ra ngoài nhưng lại bị Dạ Mạc Thâm bắt lấy ngón tay: “Đầy cái gì?
Quần áo của anh cũng ướt hết rồi.’
Sương khói bốc lên nghi ngút, Thầm Kiều trợn mắt há mồm nhìn anh: “Anh… Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây tắm cùng em sao?’
“Ừ.” Dạ Mạc Thâm cong khóe môi cười vui vẻ: “Cùng nhau tắm.’
Sau khi ngây người mấy giây, Thẩm Kiều mới kịp phản ứng lại: “Em không muốn tắm cùng với anh, anh tắm trước đi, em muốn đi ra bên ngoài.’
Đi được mấy bước, Dạ Mạc Thâm vẫn không buông ngón tay của cô ra mà còn vươn tay ra đóng cửa phòng tắm lại.
“Chúng ta là vợ chồng, cùng nhau tắm thì làm sao chứ? Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy…’
Mặt Thầm Kiểu lập tức đỏ lên, đúng vậy, mặc dù bọn họ là vợ chồng tắm chung với nhau cũng không có vấn đề gì, nhưng mà… Cô vẫn không có dũng khí để đối mặt với anh khi trần truồng, vậy thì… làm sao có thể chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt anh: “Dù sao đi nữa thì em cũng không muốn, một là anh tắm trước, hai là em tắm trước hoặc là không tắm, không có chuyện cùng nhau tắm đâu!’
Vừa dứt lời, Dạ Mạc Thâm đã bắt đầu cởi cúc áo đầu tiên của cô.