Chương 737
Khi Hàn Mộc Tử đến văn phòng Tổng giám đốc thì đã thấy Tiêu Túc đợi cô sẵn ở trong.
Cô sững người một lúc: “Vết thương của anh đã đã khá hơn chưa?”
Tiêu Túc bị thương nặng như vậy, làm sao có thể khỏe nhanh như thế được? Nhưng thân là một trợ lý nên anh ta không thể để cho người khác cướp đi vị trí của cậu chủ Dạ được. Anh ta cười cười, ngay lập tức đã ảnh hưởng tới vết thương trên mặt, đau đến trợn mắt nhe răng.
“Được rồi, anh mau trở về dưỡng thương đi, bộ dạng này. Nếu bị nhiễm trùng thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho lắm.”
Hàn Mộc Tử đi đến trước bàn làm việc rồi bật máy tính xách tay lên. “Mợ chủ, sẽ không đâu… Tiêu Túc che vết thương lại đi đến trước mặt cô: “Hội đồng quản trị đang giúp lão già kia, một mình cô đối phó không nổi đâu. Mà bây giờ, cậu chủ Dạ lại không có ở đây, nên tôi càng không thể trơ mắt đứng nhìn được.” Dù sao thì mợ chủ vẫn còn trẻ tuổi, hơn nữa cũng chưa quen với thương trường được bao lâu, làm sao có thể đối phó được với những con cáo già xảo quyệt đã ở trên thương thường này đã lâu? Nếu lúc này anh ta thực sự bỏ chạy, đợi đến lúc cậu chủ Dạ trở về thì cái mạng này của anh ta sẽ không giữ được mất. “Không sao đâu, Tiêu Túc. Cho dù lúc này, bọn họ có muốn Tập đoàn nhà họ Dạ đổi chủ thì cũng cần phải có thời gian. Anh cứ quay trở về dưỡng thương trước đi, anh…”
Cô chưa nói xong thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Mộc Tử xem thì nhận ra là Tô Cửu gọi đến.
“A lô?”
“Cô Mộc Tử, tôi đang ở dưới tòa nhà của Tập đoàn nhà họ Dạ. Tổng giám đốc Hàn nhờ tôi gửi một phần tài liệu cho cô.”
Lúc này lại đến đưa cho cô tài liệu sao? Ánh mắt Hàn Mộc Tử có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Được rồi, để tôi bảo lễ tân đưa cô đến thang máy.
Rất nhanh Tô Cửu đã đi tới, vừa tới văn phòng liền mở cửa ra. Tiêu Túc âm thầm tiến tới gần. Mặc dù các vết thương trên người đã được bằng bỏ lại hết, nhưng nhìn thế nào thì cũng rất kỳ quái, Hàn Mộc Tử lại không thể nào lay động được anh ta nên cũng đành bất lực.
“Thư ký Tô? Anh tôi nhờ cô gửi cho tôi tài liệu gì?”
Tô Cửu đặt một tập tài liệu lên trên bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc: “Tổng giám đốc Hàn nói, cô Mộc Tử chỉ cần mở ra thì sẽ biết.”
Hàn Mộc Tử hoài nghi mở ra tập tài liệu ra, lúc nhìn thấy mấy chữ “Thỏa thuận kết hôn”, cô sững sờ. Trong lòng cô có linh cảm bất thường. Hàn Mộc Tử càng lật về sau thì càng thêm kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng dòng chữ ký với ba từ Dạ Mạc Thâm, nét chứ dứt khoát, mạnh mẽ có lực. Ba chữ cuối cùng được viết theo kiểu cách rồng bay phượng múa khiến cho vành mắt Hàn Mộc Tử đỏ lên .
“Cái tên ngốc này…”
Cô tự lẩm bẩm. Kể từ ngày Dạ Mạc Thâm gặp tai nạn đến nay, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng đến lúc này, cuối cùng cô cũng không thể kìm được mình, nước mắt cô rơi lã chã trên tập tài liệu, ướt đẫm tờ giấy.
“Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Còn chưa có sự đồng ý của tôi mà anh ấy đã tự mình đưa ra quyết định vậy rồi?”
Hàn Mộc Tử vừa khóc vừa chất vấn.
Tiêu Túc im lặng đứng sang một bên, anh ta cũng biết đến sự tồn tại của bản thỏa thuận, thỏa thuận đó…
Lúc đầu, cậu chủ Dạ nhờ anh ta tìm luật sư giúp anh soạn thảo bản thỏa thuận, sau khi xác định không có lỗi gì mới gửi cho Hàn Thanh. Tô Cửu không biết trong thỏa thuận có gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Hàn Mộc Tử lúc này, cô ta biết mọi chuyện không hề đơn giản, cô ta chỉ có thể giải thích một cách ngắn gọn: “Tổng giám đốc Hàn nói, phần tài liệu này được cậu chủ Dạ đưa cho anh ấy vào đêm trước hôm đám cưới, anh ấy cảm thấy… Bây giờ, cô đang cần thứ này nên anh ấy nhờ tôi mang đến cho cô, hy vọng hôm nay cái này có thể giúp ích được cho cô.”
Hàn Mộc Tử tiếp tục khóc, Tô Cửu cảm thấy ái ngại, chỉ có thể nói: “Vậy cô Mộc Tử, tôi xin phép đi trước.”
Hàn Mộc Tử rơi lệ gật đầu. Tô Cửu rời đi rồi, Tiêu Túc ở bên cạnh cắn rằng chịu đau, cố gắng khuyên nhủ: “Mợ chủ, cô đừng buồn nữa. Khi cậu chủ Dạ quyết định làm vậy cũng vì muốn anh trai của cô yên tâm. Hơn nữa, anh ấy quyết định làm vậy cũng vì không muốn phụ lòng cô.”
Bởi vì trên mặt anh ta có một vết thương rất sâu nên khi nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đau vô cùng.
Vốn dĩ anh ta nên ở lại bệnh viện để dưỡng thương cũng như quan sát thêm, nhưng… Tình hình trong nước thực sự quá tồi tệ.
“Đương nhiên là tôi biết, nhưng… Làm sao anh ấy có thể làm vậy? Không nói không rằng mà biến mất? Rồi để lại một thỏa thuận như vậy? Tôi cần bản thỏa thuận này sao, nó có ích lợi gì chứ?”
Bản thỏa thuận hôn nhân này của Dạ Mạc Thâm có nhân chứng là Hàn Thanh. Chỉ cần Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử, Hàn Thanh và luật sư của Dạ Mạc Thâm ký tên lên đó thì nếu Dạ Mạc Thâm phạm vào bất kỳ hành vi sai trái nào trong hôn nhân, anh sẽ bị gạch tên ra khỏi hộ khẩu và tất cả tài sản dưới tên anh ta sẽ được chuyển trực tiếp sang tên của Hàn Mộc Tử bao gồm cả cổ phần của Tập đoàn nhà họ Dạ mà anh đang nắm giữ.
Hợp đồng do luật sư soạn thảo có một mục đặc biệt, nếu cuộc hôn nhân thay đổi, hay chẳng may anh gặp phải chuyện không hay thì số cổ phần này sẽ được chuyển cho cô.
Khi xem bản thỏa thuận này, Hàn Mộc Tử cảm thấy không thể nào thở nổi.
Cô cảm thấy rằng chính bản thỏa thuận này đã làm hại anh, chỉ cần anh không soạn ra bản thỏa thuận quái quỷ này thì có lẽ anh đã không gặp chuyện bất chắc như vậy.
Khi tâm trạng con người rối ren, suy nghĩ của họ cũng lẫn lộn theo đó. Tâm trạng Tiêu Túc vô cùng phức tạp, đặc biệt khó chịu: “Mợ chủ, cô đừng khóc. Cậu chủ Dạ cam tâm tình nguyện làm vậy. Hơn nữa, người của chúng ta vẫn đang không ngừng tìm kiếm anh ấy. Tôi tin rằng sẽ sớm có tin tức thôi. Dạ Lẫm Hàn khao khát vị trí này, nhưng nếu anh ta không có cổ phần thì cũng không thể quay trở về Tập đoàn nhà họ Dạ. Xem như có anh ta có sự giúp đỡ của ông cụ Dạ để quay về Tập đoàn nhà họ Dạ, nhưng chỉ cần trong tay anh ta không nắm giữ quá nhiều cổ phần thì ở trong Tập đoàn nhà họ Dạ này, anh ta vẫn không thể có tiếng nói. Mợ chủ… Cô mau ký tên đi, chỉ cần cô ký tên lên đó thì ở Tập đoàn nhà họ Dạ này cô sẽ là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất.”
Nói xong, Tiêu Túc nén nhịn cơn đau trên người mà tiến đến, đưa cho Hàn Mộc Tử một cây bút.
Cầm bút máy trên tay nhưng Hàn Mộc Tử không thể viết được một chữ nào.
“Cái này được coi là gì? Người cũng đi rồi, để lại cho tôi cổ phần của Công ty, tôi lấy những thứ này… Thì để làm gì chứ? Để làm gì chứ?”
Có lẽ là số cổ phần này đã kích động đến Hàn Mộc Tử. Bây giờ trong tim trong mắt cô đều là những chuyện Dạ Mạc Thâm đã làm cho cô, làm sao cô có thể ký được? Tiêu Túc nhất thời không biết phải nói gì để thuyết phục cô, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi cô.
Sau khi khóc đủ rồi, Hàn Mộc Tử mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn tài liệu mơ hồ trước mặt, Hàn Mộc Tử đưa tay lau đi nước mắt, trước mắt khôi phục lại vẻ rõ ràng.
Cô biết nếu không ký vào tập tài liệu này thì cổ phần của Dạ Mạc Thâm không biết sẽ đi về đâu.
Chỉ cần cô tên ký, thì… Thứ đó là của cô.
Tuy nhiên, cô không thể ký không được.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Cửu.
“Thư ký Tô, phiền cô có thể giúp tôi tìm thư ký và soạn cho tôi một bản hợp đồng.”
Tô Cửu đồng ý.
Tiêu Túc ở bên cạnh nghe thấy, ngay lập tức biết Hàn Mộc Tử muốn soạn đồng gì, anh ta đột nhiên thở dài.
Số cổ phiếu dưới tên cậu chủ Dạ… Nó trị giá bao nhiêu, cô chủ…
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!