Chương 875: Cãi chày cãi cối Người này thế mà luôn đem chuyện này ra bên ngoài nói, Hàn Mộc Tử cảm thấy nếu như mình lại nói tiếp với anh, vậy bị chiếm lợi chỉ có thể là mình. Cho nên Hàn Mộc Tử kịp thời ngắt lời, trực tiếp đổi chủ đề: “Chúng ta về trước đi.” Nơi này cách tiểu khu không xa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Dạ Mạc Thâm có thể tìm thấy cô. Chẳng qua Hàn Mộc Tử vẫn hơi lo lắng, dù sao sáng sớm cô đã xuất hiện, dựa theo cuộc gọi Dạ Mạc Thâm gọi cho cô cũng không biết anh có đi hay không. Nếu như đến lúc đó anh hỏi mình thì sao? Cô lại phải nói thế nào? Chẳng lẽ ăn ngay nói thật? Hàn Mộc Tử ngậm miệng, như có điều suy nghĩ bị Dạ Mạc Thâm vạch trần, cô suy nghĩ một chút, thật ra… cô cũng không có cố ý giấu diếm gì, hơn nữa những điều này vốn chính là ký ức Dạ Mạc Thâm trước kia mất đi, nếu như… anh thật sự nhận ra cái gì hay nhớ lại chút gì đó. Vậy cô… ăn ngay nói thật dường như cũng không có gì không thể. Dạ Mạc Thâm lái xe, anh đưa Hàn Mộc Tử lên xe, lúc thấy cô lo lắng mà chuẩn bị ngồi vào trong xe còn đưa tay bảo vệ phía trên đầu cô, phòng ngừa cô đụng đầu. Hàn Mộc Tử bên này còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp đang tới gần cô, lúc lấy lại tinh thần Hàn Mộc Tử đột nhiên trông thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại vô số lần trước mặt. Cô giật nảy mình. Gương mặt đẹp trai xích lại gần khiến Hàn Mộc Tử giật nảy mình, hơi thở cũng gấp gáp hơn mấy phần: “Anh… Anh làm gì?” Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hình thành một độ cong đặc biệt đẹp đẽ, môi mỏng Dạ Mạc Thâm nhếch lên: “Dây an toàn.” Nói xong, anh đưa tay buộc dây an toàn lên cho cô. Sau khi thắt xong, anh cũng không lùi lại, ngược lại xích gần hơn, hơi thở của hai người có thể nghe thấy được. “Ngây ngốc gì đấy?” Hàn Mộc Tử: “… Không có gì.” Cô dời ánh mắt, cũng thuận tiện nghiêng đầu qua. Nhưng mà một giây sau, Dạ Mạc Thâm liền nắm cằm cô, ép buộc cô quay mặt lại, khiến Hàn Mộc Tử không thể không chạm phải ánh mắt Dạ Mạc Thâm: “Làm gì?” Bởi vì quá gần, Hàn Mộc Tử ngay cả lông tơ tinh tế trên mặt anh cũng có thể thấy được, nghĩ đến những cảnh tượng khiến người mặt đỏ tim run đêm qua kia, trái tim Hàn Mộc Tử lại bắt đầu không tự chủ run lên, giống như muốn vỡ tung. “Còn nói không có gì, cũng ngây ngốc thành như vậy?” Dạ Mạc Thâm đè thấp tuyến giọng, giọng nói khàn khàn: “Cả đoạn đường này em đã thất thần bao nhiêu lần rồi, đang nhớ chuyện tối qua?” Vút… Gương mặt Hàn Mộc Tử phút chốc đỏ lên, đưa tay dùng sức đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tranh thủ thời gian lái xe của anh đi.” Cô đẩy Dạ Mạc Thâm ra phía sau rồi tranh thủ thời gian xoay người đối mặt với cửa sổ xe bên kia, không dám đối mặt Dạ Mạc Thâm nữa. Sau khi trong xe yên tĩnh chốc lát, xe rốt cuộc xuất phát. Rất nhanh, hai người đã về đến nhà, chuyện đầu tiên Hàn Mộc Tử trở về phòng làm chính là cởi giày ra, ngay cả nói chuyện với Dạ Mạc Thâm cũng không có thì cô đã cất bước đi vào nhà bếp. Nếu như không phải cô đi quá nhanh dẫn đến chỗ nào đó đau đớn, cô lập tức cau mày, sau đó dáng đi trở nên quái dị. Đằng sau hình như có ánh mắt sáng rực đang dõi theo cô, Hàn Mộc Tử không dám ngừng lại, chỉ thể nhịn đau, khôi phục như thường đi vào nhà bếp, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng lại. Rầm! Dạ Mạc Thâm đứng trước cửa nhìn một màn này, nghe một tiếng đóng cửa nhà bếp, anh vô ý thức đưa tay sờ mũi mình. Vì sao cách xa như vậy, anh lại luôn có ảo giác quái dị là cánh cửa đập vào mũi mình chứ? Sau khi cửa nhà bếp đóng, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy mình rốt cuộc đã có không gian riêng, mọi nhẫn nhịn vừa nãy vào lúc này hoàn toàn sụp đổ, cô xoa nhẹ eo mình, bước chân khó khăn đi về phía trước. Đặt cái túi lên bàn, Hàn Mộc Tử từng bước một mở ra, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh. Buổi sáng chỉ lo đi kiểm tra, đến bây giờ cô còn chưa có ăn sáng. Bây giờ nấu cháo quá muộn, Hàn Mộc Tử quyết định trực tiếp ăn mì. Hàn Mộc Tử bật bếp nấu nước, sau đó lấy mì vắt trong túi ra, đây là mấy thứ cô vừa mua ở siêu thị, lát nữa đơn giản thả mì nêm gia vị là được. Sau khi nước sôi, Hàn Mộc Tử bỏ mì sợi vào. Lúc này lại nghe được một tiếng mở cửa răng rắc, sau lưng có tiếng bước chân vững vàng truyền đến. Hàn Mộc Tử cảm thấy nhịp tim mình thót một cái, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Bên hông bị một cánh tay to vòng qua, người đàn ông cao lớn ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống tựa đầu vào bờ vai cô, giọng nói khàn khàn: “Vì sao buổi sáng không ngủ thêm chút nữa hãy đi?” Hàn Mộc Tử: “…” Anh rốt cuộc không nhịn được hỏi. Ngay lúc Hàn Mộc Tử do dự phải trả lời anh thế nào thì cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác mềm mại. Môi mỏng Dạ Mạc Thâm nhẹ hôn cổ cô, nhỏ giọng: “Anh cho rằng em hối hận.” Cái gì? Hàn Mộc Tử cho rằng mình nghe lầm, anh nói anh tưởng mình hối hận? Nghĩ tới đây, cô nháy mắt mấy cái: “Em sao có thể… hối hận?” Chẳng qua nghĩ lại cũng vậy, sau khi đêm qua xảy ra chuyện như vậy, sáng sớm cô lại chạy mất không thấy bóng dáng, một câu cũng không để lại, anh sẽ không suy nghĩ lung tung mới là lạ. Nếu như người bị bỏ lại là mình, vậy có lẽ trong đầu cô đã sớm diễn ra một bộ phim tình cảm máu chó. Hàn Mộc Tử tránh né nụ hôn của anh, xoay người: “Chuyện tối hôm qua… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhắc đến chuyện tối hôm qua, đáy mắt Dạ Mạc Thâm xuất hiện vẻ thù địch, không nói tiếp. Hàn Mộc Tử lại hơi do dự hỏi: “Đêm qua… không phải ông ngoại của anh bảo anh về à, vì sao sau đó…” Bây giờ cô hoài nghi rốt cuộc anh bị bỏ thuốc kiểu gì? Chẳng lẽ… ông ngoại của anh cũng biết chuyện này sao? Nhìn ánh mắt mê mang của cô, Dạ Mạc Thâm đưa tay vén tóc mái của cô ra phía sau đầu, nhỏ giọng: “Chuyện này em đừng quan tâm, anh sẽ xử lý tốt.” Cô cắn môi dưới: “Đêm qua trước khi anh đi, anh nói em hãy chờ anh về, kết quả…” “Kết quả anh không phải đã về rồi sao?” Dạ Mạc Thâm ngắt lời cô: “Mặc dù anh bị bỏ thuốc, nhưng anh vẫn trở về, không phải sao?” Hàn Mộc Tử nhìn anh nửa ngày, cắn môi. “Cãi chày cãi cối.” Mặc dù anh trở về, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng sẽ lo lắng có được không? Hơn nữa tình huống nguy cấp giống đêm qua kia, nếu như anh không trở về thì sao? Vậy anh chẳng phải sẽ… Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử bèn nói: “Em thấy nếu như không phải có Geogre, anh cũng không nhất định sẽ về.” “Về chứ.” Nhưng mà Dạ Mạc Thâm lại kiên định trả lời cô. Hàn Mộc Tử sững sờ. “Cho dù không có Geogre ở đó, anh cũng sẽ trở về.” “Chắc chắn sẽ về.” Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn anh, không ngờ tới phản ứng của anh thế mà lớn như thế, cô không nói gì thêm nữa, tay to của Dạ Mạc Thâm khẽ vuốt mặt cô, ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần: “Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, hôm nay em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng tới công ty.”