Chương 907: Nói xấu sau lưng Suy nghĩ một hồi, Dạ Mạc Thâm cứ giữ nguyên tư thế ban đầu nhìn cô. Hàn Mộc Tử nhận thấy trong đôi mắt đen của anh hiện lên mấy tia hung dữ, trong lòng đột nhiên mất tự tin, chẳng lẽ là cô đùa bỡn quá trớn khiến anh ấy tức giận? Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử vươn tay kéo ống tay áo của anh, thì thào: “Anh sao thế?” Dạ Mạc Thâm định thần lại thì thấy cô đang nhìn mình với vẻ mặt và ánh mắt yếu ớt, những suy nghĩ dồn dập trong đầu anh vừa rồi biến mất không còn tăm hơi. Quên đi, anh muốn mấy cái đó làm gì? Chỉ cần cô ở bên cạnh, ánh mắt cùng thái độ của cô đối với anh không phải giả dối, việc cô đã từng yêu ai rồi thích ai có quan trọng sao? Chẳng qua trong lòng anh vô cùng ghen tị với người đàn ông đó, ghen đến phát điên. Đứa con trong bụng cô… Trên má truyền đến cảm xúc ấm áp, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy Hàn Mộc Tử lo lắng nhìn mình: “Anh sao thế? Suy nghĩ những gì em nói sao?” Dạ Mạc Thâm hoàn hồn: “Không phải.” Là cô suy nghĩ lung tung sao? Hàn Mộc Tử cắn môi: “Nhưng em lại cảm thấy gần đây tâm tình anh hình như không tốt lắm. Có phải em đã làm sai chuyện gì sao?” Có lẽ vừa rồi cô quá tự hào nên mới hí hửng trước mặt anh như thế, sớm biết anh không thích thì cô đã không như vậy rồi. Đang suy nghĩ miên man, Dạ Mạc Thâm đột nhiên đưa tay miết nhẹ một cái trên chóp mũi cô. Hàn Mộc Tử hoàn hồn liền va phải đôi mắt sâu thẳm của anh, sau đó thấy môi mỏng khẽ mở: “Em nghĩ bậy bạ gì đấy? Tâm tình anh không tốt là vì em đang ở bệnh viện thôi, em nghĩ anh có thể vui vẻ thế nào?” Nói như vậy có vẻ rất hợp lý. Cô phải nằm viện, bị bắt cóc, suýt nữa thì ngã cầu thang, anh ấy không thể nào có tâm trạng tốt được. Có phải do cô đang suy nghĩ quá nhiều không? “Thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà.” Dạ Mạc Thâm nắm tay cô đi về phía phòng bệnh Hai người thu dọn đồ đạc, Tống An nghe nói Hàn Mộc Tử sắp xuất viện nên đến căn hộ trước, dự định tự tay nấu chút gì đó bổ dưỡng cho Hàn Mộc Tử. Hàn Mạt Tử lên xe, nghĩ hết tối hôm nay là hết năm. Vốn dĩ năm mới gia đình nên được đoàn tụ. Nhưng hiện tại Dạ Mạc Thâm vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô không có cách nào để đưa Đậu Nhỏ qua đón năm mới. Tuy nhiên, cô đã rửa ảnh của Đậu Nhỏ và lồng vào khung ảnh rồi cất trong ngăn kéo. Nếu mang theo khung ảnh đó thì có được tính là mọi người cùng nhau đón Tết không? Coi như thỏa nỗi nhớ mong của mình. Hàn Mộc Tử đột nhiên nói: “Em muốn trở về phòng trọ trước đây một chuyến được không?” Từ khi cô chuyển đến ở cùng Dạ Mạc Thâm, căn nhà cho thuê trước đó bị bỏ trống, trong đó vẫn còn một số đồ đạc cô chưa dọn ra ngoài nên cũng chưa trả phòng. Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Được.”, sau đó liền đổi hướng xe. Mười lăm phút sau. Xe dừng ở tầng dưới trong căn hộ, Hàn Mộc Tử đẩy cửa bước xuống, Dạ Mạc Thâm muốn đi theo cô lên lầu nhưng bị Hàn Mộc Tử từ chối. “Em chỉ lấy một thứ thôi, anh cứ đợi em trên xe, mấy phút liền quay lại.” Cô muốn lấy khung ảnh của Đậu Nhỏ, để Dạ Mạc Thâm đi theo nhìn thấy thì không tốt lắm. Dạ Mạc Thâm nhìn cô chằm chằm: “Không cần anh đi cùng sao?” Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không cần, nhanh lắm, cũng phải việc nặng, anh thực sự không cần đi cùng em.” Quan sát dáng vẻ của cô, xem ra cô thật sự không cần anh đi cùng, Dạ Mạc Thâm cũng không cố chấp nữa, mím môi mỏng gật đầu, chỉ khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì đứng ở hàng lang gọi anh.” “Được.” Hàn Mộc Tử xoay người lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, người phụ nữ phòng bên cạnh mang theo túi rác đi ra, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. “Là cô, cô sao lại trở lại đây rồi?” Nhìn thấy cô ta, Hàn Mộc Tử sửng sốt, lại nhớ tới mấy lời chua ngoa lần trước của cô ta, cô cũng không thèm để ý cô ta, chỉ gật đầu rồi tiếp tục mở cửa. Thấy Hàn Mộc Tử không đáp lại, người phụ nữ hàng xóm cảm thấy trong lòng vị chua bốc lên, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cái tên đàn ông có tiền đó không muốn cô nữa nên cô mới chạy về đây? Tôi nói rồi, cô đi ra ngoài không quay về mà không trả lại phòng, nhất định là có suy nghĩ chừa một đường lui cho bản thân, đề phòng một ngày nào đó không còn người đàn ông muốn sẽ có nơi ở. Này, tôi nói, cô đã kiếm được bao nhiêu tiền từ trên người đàn ông đó thế? Tôi thấy chiếc xe anh ta lái trông rất đắt tiền đấy!” Rắc rắc. Hàn Mộc Tử mở cửa, đẩy ra một khe hở. Mặt không cảm xúc quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo không có một tia ấm áp, như đang nhìn một người đã chết. Người phụ nữ hàng xóm sửng sốt trước ánh mắt của cô, chột dạ trề môi: “Tôi, tôi nói không sai, một người phụ nữ như cô mới đến bao lâu lại nhận được một số tiền lớn như thế, không dùng thủ đoạn không rõ ràng làm sao có được!” Hàn Mộc Tử cười mỉa: “Liên quan cái đếch gì đến cô!” Người phụ nữ hàng xóm: “…Cô, cô ăn nói kiểu gì thế?” “Làm sao, cảm thấy tôi ăn nói khó nghe hả?” Hàn Mộc Tử rút chìa khóa ra, xoay người bước từng bước đến trước mặt người phụ nữ hàng xóm: “Vậy cô lần sau nói chuyện nhớ ghi âm lại, quay về nghe thử xem cô nói năng như thế nào.” Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta rõ ràng là cao hơn Hàn Mộc Tử mấy xen-ti-mét, nhưng ở trước mặt cô ấy, khí thế của cô ta lại nhỏ bé hơn rất nhiều. “Tôi, tôi không ăn nói khó nghe, tôi chỉ nói sự thật thôi.” “Sự thật là gì? Cô có thấy tận mắt không? Tôi không phàn nàn về việc nửa đêm cô quấy rầy tôi nhưng cô hết lần này đến lần khác lại nói xấu sao lưng tôi? Nếu cô ghen tị thì cứ trong thời gian ngắn như thế đi câu một tên đàn ông giàu có đi, xem thử anh ta có mang cô ra khỏi cái khu nhà ổ chuột này không?” Câu nói cuối cùng khiến người phụ nữ hàng xóm thót tim, cô ta trố mắt nhìn: “Cô, cô đang nói cái gì vậy? Cô không xấu hổ mà còn tự hào về nó?” “Tại sao tôi phải xấu hổ? Không phải còn có người ghen tị đến phát điên rồi sao? Nếu không thì sao lần nào gặp tôi cũng đâm chọt mấy câu?” Hàn Mộc Tử lúc tức giận cũng không đánh cô ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không gợn sóng nhưng từng chữ nói ra đều đánh vào đáy lòng cô ta, người phụ hàng xóm lùi về sau, oán hận trợn mắt nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử. Hàn Mộc Tử nhếch môi: “Sợ rồi sao? Mỗi lần gặp nhau đều làm phiền tôi, tôi còn tưởng cô lợi hại cỡ nào, mới nói vài câu liền không có gì để nói lại? Nếu đã như vậy, sau này đừng có mà chọc đến tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô ngay cả khu ổ chuột này cũng không thể ở được.” Trên thực tế, đây không phải là một khu ổ chuột. Chỉ là trong mắt người phụ nữ hàng xóm, cô ta thực sự không thích nơi này, cô ta luôn ảo tưởng được sống trong một ngôi nhà rộng lớn. Đó là lý do tại sao khi cô ta thấy Hàn Mộc Tử được Dạ Mạc Thâm đón đi liền vô cùng ghen tức, cảm thấy bạn trai mình chẳng được chỗ nào. Thậm chí còn cảm thấy bản thân không chịu thua kém người khác, biết thế cô ta cũng giống Hàn Mộc Tử, đi cưa cẩm một người đàn ông đẹp trai, trẻ trung, giàu có và quyền lực. Tại sao cô ta phải lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở đây với một tên đàn ông nghèo rách mồng tơi? Càng nghĩ lại càng thấy oan ức, ngày nào cũng cãi nhau rồi trút giận lên bạn trai, bạn trai bực mình chạy ra ngoài uống rượu, cô ta không thoải mái, thấy Hàn Mộc Tử quay lại liền tìm cô gây phiền phức