Chương 908: Anh đã sớm biết Người phụ nữ hàng xóm thấy bộ dáng thản nhiên của cô, cho rằng dù mình nói cô thế nào, có lẽ cô cũng sẽ không cãi lại, nhưng ai ngờ cô lại nói nặng lời với mình như thế. Thấy cô ta ngây tại chỗ, bộ dạng không còn lời nào để nói, Hàn Mộc Tử xoay người vào nhà. Người phụ nữ hàng xóm đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy không thú vị, liền trực tiếp mang theo túi rác xuống lầu, lúc tới chỗ rẽ cầu thang, đúng lúc cô ta nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang tựa trên tường. Ánh mắt cô ta lập tức sáng ngời, vươn tay chào hỏi với anh. Nhưng Dạ Mạc Thâm cũng không có ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, người phụ nữ tự thấy ngượng, lúc này chuẩn bị rời đi. “Thưa cô.” Dạ Mạc Thâm lên tiếng gọi cô ta lại. Người phụ nữ hàng xóm liền dừng bước ngay lập tức, xoay người, cười tủm tỉm nhìn anh. Người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, tốt hơn bao nhiêu so với bạn trai của cô ta, cô ta thực sự hối hận, hôm nay ra ngoài đổ rác lại không mặc gợi cảm một chút. Nếu như hàng xóm của mình dựa vào dáng người để giành thắng lợi, vậy cô ta cũng có thể! Cô ta thậm chí có thể tốt hơn so với Hàn Mộc Tử. Cô ta lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, ánh mắt đưa tình nhìn Dạ Mạc Thâm. Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng, âm trầm, sắc bén: “Sau này, nếu tôi còn thấy cô âm hồn không tan.” Môi mỏng của anh chậm rãi mấp máy, hơi thở nguy hiểm quanh thân bắn ra: “Đừng nói là xóm nghèo, đến thành phố Z tôi cũng khiến cô sống không yên ổn. Cô nên thấy may mắn tôi không đánh phụ nữ, có điều tôi cũng không ngại phá lệ đâu.” Dạ Mạc Thâm nói rất chậm, nghe giống như đang gằn từng chữ, vẻ mặt người phụ nữ hàng xóm vốn có vẻ thẹn thùng cuối cùng bị thay bằng sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy không nói được một câu. “Cút.” Dạ Mạc Thâm phun ra một chữ cuối cùng. Người phụ nữ hàng xóm sợ đến nỗi hồn cũng bay mất, chạy như điên xuống dưới lầu, lúc đến dưới lầu có lẽ bị vấp té, kêu thảm một tiếng, nhưng cô ta nhanh chóng đứng lên rồi chạy tiếp. Mà trong nhà, lúc Hàn Mộc Tử mở ngăn kéo ra dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền tới, cô không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, nháy mắt một cái lại không nghe thấy âm thanh gì. Chẳng lẽ là cô nghe lầm? Có điều âm thanh kia hình như của cô gái hàng xóm. Quên đi, dù sao cô cũng đã nói rõ với cô ta, cô ta thế nào không liên quan đến mình. Hàn Mộc Tử lấy khung tranh ở trong ngăn kéo ra, bên trong là ảnh chụp của mình Đậu Nhỏ, cô nhìn ảnh chụp, thấp giọng nói: “Cục cưng, chờ mẹ, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ đưa ba của con về.” Nói xong, Hàn Mộc Tử vuốt ve khung ảnh một lúc, sau đỏ bỏ vào trong túi mà mình mang tới. Nói như vậy là hoàn mỹ rồi. Hàn Mộc Tử nghĩ thầm, đóng kỹ ngăn kéo, lúc chuẩn bị đứng dậy, bụng lại đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. “Bé cưng, con đừng dọa mẹ mà, gần sang năm mới, con ngoan ngoãn chút được không? Mẹ… Không muốn lại nằm trong bệnh viện đâu.” Hàn Mộc Tử vừa vỗ nhẹ bụng mình, vừa dịu dàng mà dỗ đứa bé trong bụng. Cô không biết khoảng thời gian này đứa bé có cảm ứng tâm linh với cô không, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như vậy. “Ngoan nào, xong hết mọi chuyện, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ nghỉ ngơi, con ngoan một chút…” Lúc Dạ Mạc Thâm đến giữa cửa thì thấy một màn như vậy. Người phụ nữ mình yêu ngồi trên ghế, nhẹ vỗ về bụng của mình, tự nói với mình bé cưng ngoan nào. Một màn này đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, một màn kích thích thị giác rất lớn. Người phụ nữ của mình mang thai, là đàn ông chắc chắn phải vui vẻ, nhưng nhìn một màn này, cảm xúc của Dạ Mạc Thâm lại không vui lên. Ngược lại, tay rũ xuống dần nắm chặt lại, con ngươi co rút lại mãnh liệt. Tâm trạng được anh áp chế cuối cùng bị phá vỡ phong ấn vào lúc này, tức giận và ghen tuông tranh nhau xông lên, tràn ra bốn phía, khiến chân tay Dạ Mạc Thâm run lên. Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm phát hiện lửa giận của mình có thể thăng cao đến thế, lửa giận của sự ghen tuông thiêu đốt anh tới cực điểm. Hàn Mộc Tử còn đang dỗ cục cưng của mình, dỗ trong chốc lát, đột nhiên cô cảm thấy có chỗ không đúng, vì vậy cô liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa. Cửa nhà trống rỗng không có một ai. Chẳng lẽ vừa rồi cô cảm nhận sai? Vừa rồi… Sao cô cảm thấy ở cửa có người? Hàn Mộc Tử mấp máy môi đỏ mọng, khẽ vuốt bụng mình vài cái, cảm nhận trong bụng dần an tĩnh lại, cô liền không dám trì hoãn nữa, dặn dò đứa bé ở trong lòng vài câu, sau đó cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài. Dạ Mạc Thâm còn đợi cô ở dưới lâu, vừa rồi cô nói thêm vài câu với người phụ nữ hàng xóm, vừa rồi còn xảy ra cơn đau đột xuất. Lúc này không biết đã qua bao lâu rồi, chắc chắn là vượt quá thời gian rồi. Sau khi ra khỏi phòng, lúc Hàn Mộc Tử đang chuẩn bị rời đi, bước chân lại đột nhiên dừng lại. Bởi vì, cô nhìn thấy nhiều hơn một người trên ghế sô pha. Hàn Mộc Tử nhìn bóng người kia mà đờ ra, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt. Dạ Mạc Thâm… Anh đến từ lúc nào? Vừa rồi bóng người cô cảm giác được là anh sao? Hàn Mộc Tử mím môi đi đến chỗ anh. “Sao anh đột nhiên đi lên? Không phải em kêu anh chờ em dưới lầu sao?” Dạ Mạc Thâm ngồi trên sô pha, hơi thở lạnh lẽo u ám khiến căn phòng dần lạnh lên, lúc Hàn Mộc Tử tới gần, anh ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy đôi mắt u ám thâm thúy của anh. Chỉ một cái liếc mắt, Hàn Mộc Tử liền dừng bước, không dám lại gần nữa. Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm rất không thích hợp, Hàn Mộc Tử thầm nghĩ, lúc này tạm thời cô vẫn không nên tiến lên. Thấy cô dừng bước, lại nhìn thấy thần sắc nơi đáy mắt và biểu cảm của cô, môi Dạ Mạc Thâm dần cong lên độ cung giễu cợt. “Không tới đây?” Anh hỏi. “Em…” Hàn Mộc Tử mím môi, nói không ra lời cũng không tiến lên phía trước. Bởi vì cô do dự nên hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm càng trở nên lạnh lẽo, ngay cả đáy mắt cũng xuất hiện sự hung ác: “Sợ anh?” Hàn Mộc Tử: “…” “Sợ anh cái gì?” Dạ Mạc Thâm nguy hiểm mà nheo mắt lại, đôi mắt chăm chú khóa chặt cô, cuối cùng ánh mắt rời xuống rơi vào trên bụng của cô: “Cảm thấy anh sẽ ra tay với con của em?” Vừa dứt lời, màu máu trên môi của Hàn Mộc Tử nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Đôi mắt đẹp của cô tràn ngập sự khó tin, khiếp sợ nhìn Dạ Mạc Thâm. Thì ra…. Cảm giác vừa rồi của cô không sai, Dạ Mạc Thâm quả thật đã đứng ở cửa phòng, nhưng…. chỉ dựa vào mấy câu nói kia sao anh có thể nói như vậy? Khả năng duy nhất chính là có lẽ lúc ở bệnh viện anh đã nghi ngờ việc cô mang thai. Trách không được, cô luôn cảm thấy tâm trạng của anh không tốt. Có điều, Hàn Mộc Tử vẫn nhịn không được mà hỏi: “Anh… Đã sớm biết?”