Chương 923: Ông cố không thích con sao? Uất Trì Kim nhận ra cậu bé đang chuẩn bị quay lưng lại, ban đầu ông ta vẫn đang suy nghĩ xem cách lý giải đó của mình có đáng tin cậy hay không, đợi lát nữa liệu ông ta có cần tìm người đi điều ra xem đứa bé này rốt cuộc có phải là… Suy nghĩ này vẫn còn chưa biến mất, thì Uất Trì Kim đã nhìn thấy khuôn mặt khi quay lại của Đậu Nhỏ. Khuôn mặt đó… Đồng tử của Uất Trì Kim trong phút chốc mở to ra, nhìn Đậu Nhỏ với ánh mắt không thể tin được. Trong một khoảnh khắc, ông ta nghi ngờ cặp mắt của mình có vấn đề, nếu không thì là do ông ta đã quá lo lắng cho đứa cháu trai của mình rồi, chính vì vậy nên mới nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ ở trước mặt thành dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm. Tuy nhiên, rõ ràng là đó khuôn mặt của một đứa con nít. Mặc dù sinh ra giống y hệt như Dạ Mạc Thâm, nhưng cậu bé vẫn có sự ngây thơ một đứa trẻ, đôi mắt đen như gỗ mun, trong veo và sáng ngời, chúng có sự đơn thuần và sạch sẽ chỉ duy nhất xuất hiện ở trẻ con. Lại nhìn sang Dạ Mạc Thâm, đôi mắt đó sắc bén như chim ưng, cũng đen tuyền như thế, nhưng lại không có một chút ấm áp nào. “Ồ?” Ánh mắt của Đậu Nhỏ bắt gặp ánh mắt đục ngầu của Uất Trì Kim, ngay lập tức cậu bé thốt lên một tiếng, khuôn mặt đầy sự hiếu kỳ hỏi: “Ông cụ này là ai vậy?” Trên thực tế, cậu bé đã biết thân phận của Uất Trì Kim từ lâu rồi. Chẳng qua chỉ là nếu như thể hiện ra trước mặt người lớn thì chắc chắn sẽ khiến cho họ bất ngờ và sẽ bị giật mình quá mức mà thôi. Mặc dù Tống An rất ghét Uất Trì Kim, nhưng dù sao thì bây giờ người đang đặt câu hỏi là Đậu Nhỏ, là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, bà ta không muốn mang dáng vẻ oán hận của mình đối với Uất Trì Kim thể hiện ra trước mặt Đậu Nhỏ, để tránh làm gương xấu cho trẻ con. Suy cho cùng, đứa trẻ bây giờ vẫn còn nhỏ, còn đang học hỏi nhiều điều, sẽ bắt chước những hành động của người lớn. Bà ấy không thể oán hận Uất Trì Kim, nhưng cũng sẽ không giới thiệu ông ta cho cậu bé, vì vậy nên bà ấy dứt khoát quay mặt sang một bên. Căn phòng yên lặng trong giây lát, thì nghe thấy giọng nói run rẩy của Uất Trì Kim vang lên. “Cháu, cháu là…” Vu Ba đến gần ông ta, nói nhỏ: “Ông cụ, khuôn mặt đó giống hệt cậu Thẩm như hai giọt nước, chắc hẳn đây là con của cậu Thẩm đấy?” Uất Trì Kim chỉ cảm thấy lồng ngực mình chấn động, không nói thêm được lời nào nữa cả. Dạ Mạc Thâm và người phụ nữ đó thực sự đã có con với nhau rồi à? Hơn nữa còn lớn đến như vậy rồi sao? Hàn Mộc Tử cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng nói với Đậu Nhỏ: “Đậu Nhỏ à, ông ấy là ông ngoại của ba con đó.” Cô không dám nói thẳng ra rằng Uất Trì Kim là ông cố của cậu bé, lỡ như Uất Trì Kim không muốn thì sao? Nghe cô nói thế sẽ cảm thấy không vui thì sao đây? Nên cô dứt khoát chỉ nói về mối quan hệ giữa ông ta với Dạ Mạc Thâm. Còn việc Uất Trì Kim có muốn nhận đứa cháu cố này hay không, điều đó đối với Hàn Mộc Tử mà nói cũng không có quan trọng cho lắm. “Ông ngoại của ba?” Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, khuôn mặt đơn thuần nhìn sang Uất Trì Kim: “Mẹ ơi, vậy thì Đậu Nhỏ phải gọi là ông cố đúng không ạ?” Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, chầm chậm nhìn sang phía Uất Trì Kim. Chỉ thấy trong đôi mắt của Uất Trì Kim tràn đầy vẻ kích động, từng bước từng bước đi qua đó, ông ta kích động đến mức nói năng lộn xộn lên hết. “Đúng thế…là ông cố, cháu…cháu…” Ông ta chỉ có thể nói một chữ “cháu”, cứ “cháu” như thế cả buổi, Đậu Nhỏ đột nhiên đưa tay về phía ông ta. Uất Trì Kim sững sờ đứng ngay tại chỗ trong chốc lát. “Đây, đây là…” Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm vô cảm, giọng điệu lạnh lùng nói. “Có ý muốn ông ôm đấy.” Nhất thời Uất Trì Kim không kịp phản ứng lại ngay. Ông ta thực sự không ngờ rằng hai người bọn họ lại có một đứa con lớn như thế này, hơn nữa…đứa trẻ này lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà lại muốn ông ta bế rồi. “Ơ?” Đậu Nhỏ nhìn thấy ông ta cứ lần lữa không có phản ứng, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên buồn phiền, sau khi nhìn Uất Trì Kim một cái lại nhìn sang Hàn Mộc Tử: “Mẹ ơi, ông cố không thích con sao? Cho nên mới không muốn ôm con…” Hàn Mộc Tử: “…” Cậu nhóc nhỏ này, vậy mà lại có thể ném cái vấn đề khó giải đó sang cho cô. Tình cảnh của bản thân vốn đã rất khó xử rồi, chuyện này bảo cô phải trả lời như thế nào đây? Nều nói là không thích thì sẽ làm mất lòng người ta, còn nếu mà nói là thích thì cũng không được… Tên nhóc xấu xa này, không biết đi hỏi ba của mình à? Một bên mắng người ba xấu xa của cậu bé, nhưng cũng không biết ném cái vấn đề này lại để làm khó anh. Vào lúc Hàn Mộc Tử đang thầm oán trách trong lòng những việc này, thì giọng nói Uất Trì Kim run rẩy vang lên. “Không, không phải…ông cố…làm sao mà có thể ghét cháu được cơ chứ?” Uất Trì Kim cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh trở lại, không dễ dàng gì mới nói được một câu hoàn chỉnh với Đậu Nhỏ, đồng thời Uất Trì Kim cũng đưa tay về phía Đậu Nhỏ. “Nào, lại đây ông cố bế.” Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta mà không di chuyển. Bàn tay của Uất Trì Kim đứng sững lại giữa không trung, thấy Đậu Nhỏ cứ nhìn mình chằm chằm, ông ta đột nhiên có hơi căng thẳng: “Có phải con tức giận vì những chuyện vừa rồi đúng không? Ban nãy ông cố không phải cố ý đâu, ông cố…” Ông ta còn chưa kịp nót dứt lời thì Đậu Nhỏ bất ngờ giang tay ra lao về phía ông ta, Uất Trì Kim nhanh chóng đỡ lấy cậu bé, rồi ôm cậu bé vào lòng. Mặc dù ông ta đã lớn tuổi rồi, chân đi lại không được thuận tiện như những người trẻ tuổi nữa, cho nên thường ngày đều chống gậy, nhưng những việc nhẹ nhàng như đứng và bế Đậu Nhỏ thì ông ta vẫn có thể làm được. Sau khi ôm chặt lấy Đậu Nhỏ vào lòng, Uất Trì Kim cảm thấy tần số nhịp tim của ông ta đập càng lúc càng nhanh, bàn tay ôm lấy cậu bé tuy rằng đã già nua nhưng vẫn rất cứng cáp, cho dù Uất Trì Kim rất cố gắng để che giấu đi nhưng đôi tay của ông ta vẫn có hơi run rẩy. Cậu nhóc nhỏ trong vòng tay của ông ta … Là…… Cháu cố trai. Của ông ta…… Đó là một người thân! Là một người thân khác ngoại trừ An, và Mặc Thâm. Có một thứ gì đó cứ dâng trào lên trong tim và cổ họng, khiến ông ta không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, sau khi Đậu Nhỏ được ông ta ôm chặt vào lòng, đã ôm lấy cổ Uất Trì Kim như muốn lấy lòng, trông có vẻ đáng yêu và dễ thương vô cùng. Tất nhiên Đậu Nhỏ biết việc ông cố đã làm khó dễ mẹ của cậu bé, cậu bé đã từng nghe dì Tiểu Nhan nói một hai câu như thế, nhưng chỉ là dì Tiểu Nhan không đồng ý nói thêm nữa. Vì vậy, Đậu Nhỏ đã suy xét hết lần này đến lần khác về điều đó, rồi tiếp theo quyết định chắc chắn phải đến gặp mẹ. Cậu bé muốn đòi lại công bằng cho mẹ và thu phục ba và ông cố! Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống An nhịn không được nói móc một câu. “Có cần thiết phải vậy không? Đã mấy kiếp chưa được ôm trẻ con rồi à…” Khi bà ấy nói ra câu này, mặc dù giọng điệu mang vẻ oán trách, nhưng trong đáy mắt lại có chút bất lực. Còn Hàn Mộc Tử đương nhiên là có thể nhìn ra được sự kích động của Uất Trì Kim, cô mím môi lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng. Không ngờ, Uất Trì Kim lại thích Đậu Nhỏ đến như vậy, hơn nữa xem ra ông ta trông có vẻ rất kinh ngạc. Cũng không biết. Sau khi ông ta biết rằng bản thân cô và Dạ Mạc Thâm đã có Đậu Nhỏ rồi, liệu có còn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình không nữa? Uất Trì Kim cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đậu Nhỏ, tay không dám dùng lực mạnh, sợ rằng chỉ cần bản thân mình dùng sức một chút là sẽ làm đau cậu nhóc nhỏ bé đang ở trong vòng tay mình. Phải mất một thời gian dài sau đó, ông ta mới tìm lại được tiếng nói của bản thân, khàn giọng nói cho Đậu Nhỏ nghe yêu cầu nhỏ của ông ta. “Ngoan, cháu cố ngoan…gọi, gọi ông cố đi.” Đậu Nhỏ cười toe toét, để lộ một hàm răng trắng tinh đều đẹp, nhìn sang Uất Trì Kim và ngoan ngoãn nghe theo gọi một tiếng. “Xin chào ông cố ~ Cháu tên là Đậu Nhỏ, sau này ông có thể gọi cháu như thế giống mẹ.” Câu nói này đã đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong trái tim của Uất Trì Kim. Ông ta ôm lấy Đậu Nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy cậu bé trước mặt trở thành hai người, Uất Trì Kim có chút lo lắng, chẳng lẽ là ông ta đang nằm mơ sao? Nhưng dần dần, trước mắt càng lúc càng tối… Cuối cùng…… Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm đứng ở gần đó chợt thay đổi, anh đưa tay lên đỡ Uất Trì Kim. Uất Trì Kim, phấn khích quá độ, đã bị ngất đi rồi.