Buổi gặp gỡ chào hỏi của hai bên diễn ra tốt đẹp, bước đầu thuận lợi, bà Loan đang muốn tiến hành nhanh lễ cưới để khỏi đêm dài lắm mộng nhưng thân là nhà gái nếu mở lời trước thì hơi vô duyên, sợ nhà người ta nghĩ nhà mình không hay nên tạm thời nhịn lại để tìm cách. Thế nhưng số bà ta đúng là may mắn, gặp ông Triệu Hưng cũng muốn cho hôn lễ này sớm hoàn thành, quan điểm của ông là cưới vợ phải cưới liền tay nên đã thống nhất với nhà gái làm liền tất cả thục tục trong vòng một tháng.
Hoàng Yến thấy hôn lễ diễn ra quá nhanh, bởi cô và Uy Vũ từ hôm đó tới nay mới gặp mặt có hai lần, mà lần nào cũng là có việc phải gặp, thực sự là chưa có cơ hội tìm hiểu nhau riêng tư. Tuy nhiên thấy nhanh là việc của cô, còn thống nhất lại là việc mà bà Loan quyết định…
Trước hôm cưới, Hoàng Yến muốn cảm ơn ông bà Loan đã nhận mình là con gái, còn chọn cho mình một gia đình cũng khá tử tế để cô không phải thiệt thòi. Không có tiền biếu ông bà nhưng cô có tấm lòng, cả buổi cô kì công làm món bánh ngọt mà bà Loan ông Hoàn thích ăn nhất. Cô hào hứng đem bánh lên cho ông bà nhưng khi bước chân mới dừng ở cửa thì cô nghe thấy tiếng hai ông bà trò chuyện. Vì cánh cửa mới chỉ khép hờ nên cô đã nghe rõ từng lời nói của họ:
- May quá ông ạ! Tống cổ con bé Yến qua đó đúng là thượng sách, vẹn cả đôi đường!
- Tôi cũng hết lo lắng rồi! Nhà họ chắc không phát hiện ra đâu! Mà có phát hiện thì sự cũng đã rồi!
- Nuôi được con bé cũng không lãng phí công ông nhỉ? Vừa hay đúng lúc được việc!
- Nó vẫn nghĩ chúng ta muốn nhận nó là con gái thật đấy, kể ra cũng tội mà thôi cứ được việc trước đã! Ai bảo nó phận tôi tớ!
- Gớm! Như vậy tốt quá còn muốn gì nữa, còn hơn lấy phải cái thằng nhà nghèo rớt mồng tơi, trên răng dưới cái nhà rách nát. Tuy là mục đích của chúng ta nhưng đối với nó cũng coi như không bị thiệt thòi gì!
- Ừ, nghĩ cũng đúng! Nhà họ dù sao cũng vẫn còn chút ít cái danh hão và cũng chưa phải kiệt quệ hẳn!
- Được rồi! Kệ nó đi! Miễn là con gái chúng ta không phải gả vào cái nhà kinh tế rỗng tuếch đó là được! Thôi, để cưới xong thì gọi con gái chúng ta về ông nhỉ?
- Ừ, theo ý bà hết!
Cái khay đồ ăn chút xíu nữa bị tuột tay rơi xuống đất, bởi những gì Hoàng Yến vừa nghe thấy. Cô cố gắng cầm chắc cái khay rồi quay người đi lại xuống dưới phòng bếp, một nỗi buồn ập đến khiến cô nghẹn lại.
Hóa ra là cô tưởng bở rồi, cô cứ nghĩ thôi thì mười mấy năm qua cô tận tâm chăm sóc ông bà Loan như ba mẹ ruột không hề mảy may suy tính thì chí ít ông bà cũng cho cô chút tình nghĩa của con cháu, thế nhưng mọi chuyện từ đầu tới cuối là họ lừa cô, và cô cứ vậy mà nhẹ dạ tưởng thật.
Thực ra cô không cần điều này, chỉ cần họ đối xử với cô cứ bình thường là được, hoặc có muốn cô gả thay thì chỉ cần nói thật với cô một câu cô không ngại từ chối, vì dẫu sao công nuôi dưỡng của họ cô cũng nên đền đáp nhưng họ lại chọn cách lừa gạt khiến trái tim cô bị tổn thương…
Hoàng Yến đang ngồi trầm lặng ở ghế với những suy tư không nói thành lời thì đột nhiên tiếng chị Lành hỏi cô:
- Yến! Làm bánh cả buổi mà không mang lên cho ông bà à?
- Dạ…Em mang lên đây!
- Sao thế?
- Dạ, không có gì chị!
- Thế thì mang lên đi, để nguội hết rồi!
- Vâng, em đi luôn đây!
Hoàng Yên đứng dậy, cô nuốt nước mắt vào trong tự nhủ bản thân. Được rồi! Hãy mạnh mẽ lên Yến ơi, chuyện báo đáp trước sau gì cũng phải làm! Nếu sự việc đã như này thì đây là cơ hội để mày trả ơn nuôi dưỡng của họ, và đây cũng coi như là món ăn cuối cùng mày làm vì nhà người ta…
Cô đi lại lên phòng, gõ cửa hai cái rồi nói vọng vào trong:
- Ba mẹ ngủ chưa ạ?
- Yến hả con?
- Vâng, thưa mẹ!
- Vào đi!
Hoàng Yến mở cửa bước vào, cô vui vẻ hạ khay bánh xuống bàn rồi mời ông bà Loan:
- Con tự tay làm đấy ạ! Ngày mai con về bên nhà người ta rồi, sợ rằng sau này ít có dịp làm cho ba mẹ món yêu thích nữa!
- Ôi…Con gái ngoan của ta! Cảm ơn con!
- Ba mẹ ăn đi ạ!
- Trời ơi…Ngon…Ngon lắm ông ạ! Ông cũng thử đi!
- …
Ông Hoàn thấy bà Loan tấm tắc khen cũng lấy bánh ăn, bà Loan ăn liền hai cái rồi lại gật gù khen ngợi, dù lúc này lời khen này là rất thật nhưng Hoàng Yến lại không thấy vui nữa. Cô ngồi đợi hai người ăn xong thì lên tiếng tâm sự đúng phận con gái ngày mai phải đi lấy chồng:
- Ba mẹ! Con không biết nhà bên người ta ra sao, nếu sau này con có ít về nhà mình, không quan tâm chăm sóc cho ba mẹ được thường xuyên thì ba mẹ cũng đừng giận con nhé!
- Không giận, con gái lấy chồng theo chồng, con cứ sống vui vẻ, hạnh phúc là được!
- Dạ, con cảm ơn ba mẹ nhiều! Cảm ơn ba mẹ đã cho con danh phận cao quý để con có thể sánh bước bên người ta mà không sợ bị chê bai!
- Đó chỉ là chuyện nhỏ mà con!
- Nhưng đối với con đó là chuyện rất lớn! Mẹ! Con gái hứa sẽ sống thật tốt để trả ơn ba mẹ đã nuôi dưỡng, quan tâm con! Con thật lòng cảm ơn ba mẹ rất nhiều!
- Ô…Cái con bé này, đã nói thôi mà! Giữa con và chúng ta không cần nói ơn nghĩa nữa!
- Vâng, vậy ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé, con xin phép về phòng ạ!
- Ừ, về ngủ sớm đi để mai làm cô dâu xinh đẹp nhé!
- Con chúc ba mẹ ngủ ngon ạ!
- Ừ!
Sáng hôm sau cô dậy sớm để chuẩn bị trang phục cho kịp giờ đón dâu, Hoàng Yến ngôì đó mặc kệ cho mọi người sửa soạn giùm cô, còn cô chỉ hướng đôi mắt ráo hoảnh không một tia cảm xúc nào ra bên ngoài. Thực sự muốn tủi thân thì cũng chẳng biết tủi thân với ai, làm nũng với ai bởi bên cạnh cô không có ai chính thức là người thân ruột thịt cả, cô là đứa trẻ mồ côi mà. Cô tự cười bản thân, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc tự do ít ỏi của thời khắc này…
Bên trong mọi người vừa hoàn thành việc trang điểm cho Hoàng Yến xong thì nghe ở ngoài ngõ tiếng ồn áo náo nhiệt, nào là tiếng người nói chuyện, tiếng con nít hô vang nhà chú rể đến rồi…
Bình thường như những cô gái khác sẽ có bố mẹ, hay người thân khác xúm lại dặn dò đôi câu trước khi sang nhà chồng nhưng Hoàng Yến giờ này ngoài chị Lành ra thì không có ai cả. Lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì chị ấy sụt sịt nói:
- Chúc em hạnh phúc viên mãn nhé!
- Em cảm ơn chị! Ở lại mạnh khỏe nha!
- Đi nhé…
- Hôm nay là ngày vui của em, chị đừng có khóc nhè chứ!
- Ừ, không khóc!
- Tiễn em ra ngoài đi!
Làm lễ xong xuôi bên nhà gái thì họ nhà trai xin rước cô dâu về, lúc này ra tới ngoài ông Hoàn và bà Loan mới để ý chiếc xe đón dâu sang trọng vào loại giới hạn. Bà Loan nhìn chiếc xe lần nữa thì kéo tay ông Hoàn nói nhỏ:
- Này! Ông Hoàn? Nhà bên đó đang nợ chồng chất thì lấy đâu mà còn con xe cỡ vài trăm tỷ kia nhỉ?
- Chắc là đi mượn hoặc đi thuê thôi, chứ sau đợt làm ăn vừa rồi còn gì nữa đâu!
- Có lẽ muốn ra oai với thiên hạ!
- Thôi, nhà người ta biết ý muốn giữ chút sĩ diện cuối cùng thì càng tốt cho cả nhà mình! Kệ đi!
- Ha ha…Cũng đúng! Mà đồ đi thuê, đi mượn thế này thì cũng chỉ xứng đáng có cô vợ như con bé Hoàng Yến thôi!
- Nói bé thôi, bà muốn cho cả thiên hạ biết đấy à! Mà bà ra chỗ gần con bé tiễn nó đi, diễn cảnh mẹ sắp xa con khéo vào!
- Ờ…Ờ…Biết rồi! Việc này ông cứ để tôi!
Bà Loan mỉm cười hả hê, nhanh chóng đi lại chỗ Hoàng Yến và Uy Vũ, bà ta phải làm diễn viên mới đúng, vừa khi nãy còn cười sung sướng mà giờ đã nước mắt ngắn dài cầm tay cô:
- Con gái!
- Mẹ! Mẹ lại khóc rồi! Con đi lấy chồng thì mẹ phải vui chứ?
- Mẹ sẽ nhớ con lắm!
- Nhà chồng con cách nhà mình không xa lắm, chỉ mấy chục cây số, chúng con sẽ tranh thủ về thăm ba mẹ mà!
- Hic…hic…
- Mẹ vào nhà đi! Chúng con đi nha!
Hoàng Yến nói rồi bước lên xe cùng Uy Vũ, bà Loan diễn nốt vai đưa tay lên vẫy vẫy xe cô dâu cho tới khi xe gần khuất ngõ thì mới dừng lại. Trên mặt lộ rõ ý cười đắc thắng, bà ta làm động tác phủi tay như phủi một thứ đồ hết giá trị lợi dụng.
Cảnh này đúng lúc Hoàng Yến đã chứng kiến hết, cô nở một nụ cười không thể nào khó coi hơn. Uy Vũ ngồi bên cạnh liếc thấy cô dâu mới của mình vẻ mặt trầm ngâm, không giống dáng vẻ vui tươi như hôm hai người ra mắt. Có điều lúc này hai người không hợp để hỏi han những câu tình cảm như những đôi vợ chồng mới cưới khác.
Uy Vũ chỉnh lại tư thế rồi nói chuyện với Hoàng Yến:
- Tôi muốn hỏi em một câu trước khi về làm vợ tôi!
- Anh cứ nói đi!
- Thực sự là em có biết hay không biết gia đình tôi đang gặp khó khăn về kinh tế?
Thấy cô nhìn lên phía trước thì Uy Vũ hiểu điều cô đang nghĩ trong lòng là gì:
- Em cứ nói thoải mái, tài xế là người của tôi!
- Lúc trước không biết nhưng tối hôm qua em đã biết!
Uy Vũ nghe câu trả lời này thì có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hôm qua là họ mới nói cho cô vợ này biết hay sao? Anh nhìn cô quan sát nhưng ngoài vẻ mặt thản nhiên thì không đoán ra chút gì cả, qua chừng vài giây nữa thì hỏi tiếp:
- Em biết rồi mà không sợ gả vào nhà như tôi ư?
- Trước khi trả lời câu hỏi này thì anh trả lời câu hỏi của em trước được không?
- Được! Em nói đi!
- Anh có quan trọng thân thế gốc gác của cô gái anh lấy làm vợ không? Em hỏi câu này anh đừng lấy làm ngạc nhiên mà cứ trả lời thẳng thắn!
- Tôi không quan trọng cô gái tôi lấy làm vợ học cao hay ít học, không cần quá xinh đẹp, xuất thân lại càng không, cái tôi để tâm là phải biết đủ, dám cùng tôi trải qua cả khi hoạn nạn hay giàu có!
- Anh chắc chứ?
- Chắc! Nhưng tại sao lại hỏi tôi câu này?
- Em hỏi để mình không phải rơi vào cảnh nói dối! Anh đã thẳng thắn nói rõ quan điểm của mình thì em cũng sẽ thẳng thắn với anh!
Uy Vũ nhìn Hoàng Yến khó hiểu nhưng cô không để anh phải chờ đợi lâu mà nói ra sự thật về mình:
- Em chỉ là con nuôi của ông Hoàn bà Loan, còn con gái ruột của họ tên là Tuyết Anh. Mà cái danh con gái nuôi này cũng mới được công nhận hai ngày trước đây thôi!
Nhìn biểu cảm trên mặt Uy Vũ, Hoàng Yến hỏi:
- Anh ngạc nhiên lắm đúng không?
- Có một chút! Nhưng không sao!
- Nghe xong lời em nói thì anh đã hiểu vì sao đám cưới vẫn được diễn ra phải không?
- Giờ thì hiểu rồi! Nhưng sao em biết mà vẫn làm theo?
Hoàng Yến nghe câu hỏi mà lòng trầm xuống, qua một lúc cô mới trả lời anh:
- Em trước đó là đứa trẻ mồ côi, may mắn được ông bà ấy đem về nuôi nấng, lúc đó còn bé nên em không hiểu biết nhiều, chỉ khi lớn lên chút nữa mới biết rõ sự thật. Khi đó em nghe hàng xóm nói là do con gái của ông bà ấy rất hay ốm đau, có thầy mách bảo phải nhận một đứa bé có mệnh Kim về nuôi mới mong con gái của họ khỏe mạnh được. Có lẽ vì lý do đó em mới được ông bà ấy đem về nuôi dưỡng và cho ở lại tới sau này! Thật sự lúc đầu em không hề biết tin tức gia đình nhà anh bị thất thế, em mới chỉ biết tối hôm qua do vô tình nghe được họ nói chuyện với nhau. Coi như em gả thay cho con gái họ để trả hết ơn nuôi dưỡng em đã nợ, em không ân hận! Chỉ là đối với anh thì có phần thiệt thòi…
- …
Thấy Uy Vũ im lặng sau lời phân trần của mình thì Hoàng Yến có chút nhói lòng nhưng cô không muốn ép anh nên bày tỏ ý kiến của mình:
- Em chưa bước vào cửa nhà anh, giấy đăng ký kết hôn chúng ta chưa ký, vậy nên nếu anh quyết định dừng lại em sẽ không ngăn cản.
- Em không sợ ông bà ấy trách cứ ư?
Cô cười buồn trước câu hỏi của Uy Vũ, trách cứ ư? Liệu có cần thiết hay không…
- Họ lấy đủ lý do để gả em đi thì họ còn cần em quay lại hay sao mà sợ trách cứ? Mà chuyện làm đến nước này họ cũng đã tính trước rồi! Một đám cưới chỉ cần qua khỏi cửa là dĩ hòa tất cả! Không sợ có lỗi với nhà anh, cũng không ai có thể trách họ vô tình với em mà còn khiến em phải mang ơn họ thêm, bởi vì đối với người ngoài em giờ đã là nhị tiểu thư của nhà bên đó, hợp thức hóa tất cả mà đúng không?
- Vậy em không sợ lấy một người chồng vô sản như tôi à?
- Không! Có những thứ còn đáng sợ hơn cái nghèo rất nhiều em cũng từng trải qua rồi!
Thực ra nói đến đây Uy Vũ có thể từ chối hôn lễ này ngay lập tức, phanh phui tất cả ra trước bàn dân thiên hạ để cho nhà họ không còn hả hê được nữa…Nhưng ý nghĩ đó lại bị áp xuống bởi cô gái là vợ trước mặt…
Tự nhiên Uy Vũ vẫn có tiếng là ác ma của ngày thường lại không nỡ ra tay với người con gái này chỉ vì sợ người ta bị thương…Và rồi câu nói tưởng chừng như không được thốt ra lại rõ ràng hơn bao giờ hết:
- Vậy thì hôn lễ này không cần dừng lại! Em tiếp tục làm cô dâu của tôi!
- Nếu anh đã không chê bai em thì em hứa sẽ toàn tâm, toàn ý làm vợ của anh, làm con dâu ngoan của ba mẹ anh!
- Được! Có thể lúc này tôi không cho được điều em muốn nhưng nếu em giữ lời hứa của mình thì tôi nhất định sẽ không bạc đãi em!