Nhìn thấy tiểu Bảo hiểu chuyện như vậy lòng cô thấy ấm áp biết bao, càng thương con phải bôn ba theo mình mà lẽ ra ở tuổi của con phải được hưởng vui vẻ hạnh phúc từ một gia đình trọn vẹn.
- Tiểu Bảo của mẹ ngoan, đừng đi đâu lung tung nha con một chút mẹ sẽ quay lại..
Cô hôn nhẹ lên trán tiểu Bảo một cái rồi ra ngoài, cô vẫn không thể yên tâm mà đứng ngoài cửa nhìn cậu nhóc đã lấy đồ chơi ra lắp ráp mô hình người máy mãi một lúc cô mới quay về phòng làm việc cách đó không xa.
Sau hơn hai tiếng cuối cùng cũng thỏa thuận ký kết hợp đồng thành công, Bạch Tử Thiên và Dương Triết đang trên hành lang đi đến thang máy xuống lầu..
- Bây giờ về công ty hay đi đâu vậy Chủ Tịch?
Dương Triết xách cặp táp đi phía sau Bạch Tử Thiên khẽ hỏi..
- Về công ty.
Đi thêm một đoạn đường ngắn nhìn thấy phía trước có một cậu bé vẻ mặt đang lo sợ như đang tìm kiếm thứ gì đó anh nhíu mày rồi đi đến chỗ cậu bé đang đứng, ngồi xổm xuống kiễng gót chân lên nhẹ giọng hỏi..
- Con đang tìm gì sao?
Tiểu Bảo nhìn Bạch Tử Thiên dè dặt trả lời anh.
- Mẹ con dặn không được nói chuyện với người lạ..
- Chú không phải người xấu, chú chỉ muốn giúp con thôi. Con bị lạc mẹ sao?
Giọng Bạch Tử Thiên vẫn nhẹ nhàng ân cần hơn tránh làm cậu bé hoảng sợ.. Sau một lúc suy nghĩ cậu bé mới khẽ gật đầu..
- Con đi vệ sinh nhưng lại quên mất đâu là phòng nào con vừa ở, một chút nữa khi mẹ quay lại tìm không thấy con chắc mẹ sẽ lo lắm, chú có thể gọi điện thoại cho mẹ nói con đang ở đây giúp con được không? Còn nếu chú là người xấu thì chú đừng hòng bắt cóc con ở đây có camera quan sát đó ..
Nhìn điệu bộ lí sự của cậu nhóc khiến anh không nhịn được mà bật cười, anh xoa xoa đầu cậu bé rồi nói..
- Được rồi, con nói số điện thoại của mẹ đi chú sẽ gọi giúp con..
- Dạ...
Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mẹ cho Bạch Tử Thiên..
Sau một hồi chuông cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.
[A lô cho hỏi ai vậy?
Giọng nói dịu dàng có chút quen thuộc vang lên khiến anh trầm lắng mà quên mất mình phải nói gì..
[A lô là ai vậy ạ?]
Bên kia lại lên tiếng hối thúc, anh mới tỉnh táo lại..
- Có một cậu bé đi lạc đang tìm cô đó..
Anh nói rồi đưa điện thoại về phía trước, cậu bé liền nhanh miệng lên tiếng.
- Mẹ ơi là tiểu Bảo nhờ chú gọi cho mẹ, tiểu Bảo đi vệ sinh bị quên đường ạ, mẹ đừng giận tiểu Bảo nha..
[Mẹ không giận tiểu Bảo, bây giờ con đang ở đâu mẹ đến ngay
Bạch Tử Thiên nhìn xung quanh rồi trả lời thay cậu bé..
- Là lầu ba, cách phòng Tổng Giám Đốc không xa..
[ Được được tôi đến ngay, cảm ơn anh]
cúp máy xong Bạch Tử Thiên xoa đầu tiểu Bảo khẽ cười..
- Mẹ đang lên tìm con rồi, con ở đây chờ mẹ nha, chú phải đi có việc rồi không thể cùng chờ với con được..
- Dạ.. con sẽ đứng đây chờ mẹ. Cảm ơn chị nhiều ạ...
Tiểu Bảo lễ phép cúi đầu cảm ơn anh..
- Con tên tiểu Bảo sao?
- Dạ ở nhà mẹ gọi con là tiểu Bảo vì mẹ nói con là bảo bối của mẹ, còn tên thật là Tử Luân ạ..
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!