Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật

Chương 264

Trần Vĩnh biết tất cả mọi chuyện lại không thể nói sự thật hắn nhìn từng người đau khổ vì Dương Tử Sâm cũng vạn phần bất đắc dĩ, người đàn bà kia không biết có ý đồ gì.

Thật chẳng hiểu nổi.

Qua mười một giờ đêm Bạch Ngọc Lan lăn qua lăn lại mà không ngủ được cô liên ra trước ban công trong phòng nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời, trong lòng đây nỗi ưu tư.

Đêm nay trăng thật sáng, nhớ hôm nao còn cùng người thương dựa vào bên nhau đếm sao nói những dự tính trong tương lai, vậy mà hôm nay lại mỗi người một nơi.

Bạch Ngọc Lan đếm từng ngôi sao trên bầu trời ánh mắt dừng lại trước ngôi sao sáng nhất lòng tự hỏi đó có phải là anh hay không? Cô nghe qua nhiều câu chuyện nhưng chỉ nhớ có người nói ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là hiện diện của người mình yêu thương nhất, cho nên cô nhận định ngôi sao đó chính là anh.

Gió đêm thổi qua làm tóc cô bay tán loạn Bạch Ngọc Lan khit mũi nói: “Tử Sâm, em nhớ anh rồi.”

Câu nói của cô khiến bước chân của người đàn ông đang đi tới chợt khựng lại, áo khoác đang câm trong tay khẽ xiết chặt lại, trái tim vô cùng đau đớn.

Nhìn người con gái đứng đơn độc nơi đó anh đã có xúc động muốn chạy tới ôm cô vào lòng cho cô ấm áp yêu thương thế nhưng anh vẫn kìm lại lòng mình, trước lúc chưa lấy lại công ty anh vẫn chưa thể bại lộ thân phận.

Người đàn ông trong lòng khố sở lại chậm rãi đi đến khoác chiếc áo lên người Bạch Ngọc Lan.

Cảm nhận được có thứ gì trên người Bạch Ngọc Lan theo phản xạ quay sang bên cạnh, dưới ánh trăng chiếc mặt nạ lóe lên tia sáng bạc có chút chói lóa.

“Anh Dương, sao anh lại lên đây?”

Người đàn ông không biết làm sao để trả lời câu hỏi này, anh cũng không mang điện thoại, muốn nói lại không thể nói.

Thấy người đàn ông lúng túng Bạch Ngọc Lan lại thở dài một hỏi: “Anh theo tôi lên đây sao?”

Người đàn ông gật đầu.

“Anh cũng không ngủ được sao?”

Bạch Ngọc Lan hỏi tiếp.

Người đàn ông lại tiếp tục gật đầu, anh đúng là không ngủ được, lúc nãy nghe phòng cô mở cửa lại thấy cô đi lên trên anh đã lo lắng đi theo.

“Tôi cũng không ngủ được, tôi rất nhớ một người.”

Bạch Ngọc Lan không tự chủ được tâm sự với người bên cạnh, có lẽ lúc này cô cân một người lắng nghe câu chuyện của mình, người đàn ông này đến nơi này cũng thật đúng lúc.

Nghe cô nói vậy hai tay anh vô thức siết chặt lại, anh cũng nhớ cô, rõ ràng bọn họ ở ngay sát bên nhau vậy mà anh lại chỉ bất lực nhìn cô đau khổ, anh thật không xứng đáng làm một người chồng, người cha.

Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục: “Anh biết không, cho đến giờ phút này tôi vẫn không thể tin người đó đã rời xa tôi mãi mãi, mỗi lần tỉnh dậy tôi lại cứ ngỡ anh ấy ở bên cạnh nhưng đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra, rất nhiều lần như thế tôi nhận ra, người ấy đã không còn bên tôi nữa.”

Nói đến đây đôi mắt của cô khẽ cụp xuống, lông mi có hơi ươn ướt, trong vô thức người đàn ông đã đưa tay lau đi một giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của cô.

Phút chốc hai người đồng thời đứng hình, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, bọn họ có thể nhìn rõ hình ảnh của bản thân trong mắt đối phương, Bạch Ngọc Lan có hơi sững sờ, người đàn ông lại tiến thoái lưỡng nan muốn thu hồi bàn tay lại bị đối phương tránh ra trước.Lúc này khoảng cách giữa hai người cách nhau một bàn tay, không còn gần sát như lúc trước nữa.

Bàn tay của người đàn ông vẫn còn lơ lửng giữa không trung, một lúc thật lâu mới dần dần thu tay lại bàn tay cũng nắm thành nắm đấm.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận