Chu Mễ than nhẹ một tiếng, vẫn cứ lải nhải không dút mà kì diệu là không từ nào lặp lại. An Đào Đào nghe cả buổi mà dở khóc dở cười.
Vừa tan học xong An Đào Đào lập tức ngồi lên Rolls-Royce quay về biệt thự.
Đọc đường đi, cô đều suy nghĩ xem nên làm. thế nào để Lục Sóc buông tay, đù sao có thể đứng. Tên một lần nữa là việc hệ trọng, cô thực sự muốn thử.
Nhưng Lục Sóc thì hình như cực kỳ nhạy cảm, sợ người khác cắm sừng cho anh, hầy.
An Đào Đào hết sức ưu sầu, cả khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại, cô đi vào phòng khách, rồi rụt rè nhìn quanh, phát hiện Lục Sóc cũng chưa quay về thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có hơi mất mát.
Mợ chủ, cô đi siêu thị hả?” Má Trần đi ra từ trong bếp, vừa nhìn một cái đã thấy túi quà quả hạch trong tay cô.
Đoán là có tới mười cái túi lận. An Đào Đào vốn đã nhỏ nhỏ xinh xinh, mấy cái túi nặng trịnh như đè hết lên người cô.
An Đào Đào đặt túi quà lên bàn trà, tay nhỏ đều bị hẳn vết đỏ, cô xoa tay cười nói:" Không phải tôi mua, là có một bệnh nhân hồi trước đưa quà cảm ơn thôi, má Trần, bà cũng lấy một túi về nhà ăn đi, bà muốn ăn hay đưa người nhà cũng. được.”
Má Trần có hơi từ chối nhưng cuối cùng cũng không bì nổi với sự nhiệt tình của An Đào Đào nên cũng đành nhận lấy, còn đang không ngừng khen cô: “Y thuật của mợ chủ thật giỏi, còn tốt bụng nữa.
Ban đầu bà ấy còn cho rằng An Đào Đào là cái loại bình hoa di động không biết xấu hổ, cho nên lúc cô vừa tới đây bà ấy khó chịu ra mặt.
Nhưng dần dà bà ấy đã bị An Đào Đào thuyết phục, nhất là từ khi biết được cô giỏi y thuật, cả trái tim cũng bắt đầu quay lưng với bà ấy, hiện tại trong lòng bà ấy, cả An Đào Đào và Lục Cửu Gia đều có địa vị như nhau.
An Đào Đào được khen đến vành tai đỏ hồng, cô vuốt vuốt mũi, thẹn thùng cười nói: “Thật ra cũng đâu đến mức đó..."
"Mợ chủ, cao đán kia có còn không?” Má Trần Xoa xoa tay, trước đây xương bà ấy hay đau nhức, kể từ ngày dùng cao đán của An Đào Đào đưa thì cơn nhức xương cũng từ từ giảm bớt, gần đây còn không thấy đau nữa.
Nhưng bà ấy không dám lơ là, dù cho không còn đau cũng không thể ngưng dùng được.
An Đào Đào biết bà ấy đang nói về cái gì, lập tức gật đầu nói: “Còn, để tôi đi lấy cho bà.”
Cô cho má Trần rất nhiều cao đán, má Trần. cảm thấy hết sức sung sướng, lại bắt đầu khen ngợi cô.
An Đào Đào nghe xong mà cả người cứ lâng, lâng.
Sự bay bổng này không kéo dài bao lâu thì An. Đào Đào nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
An Đào Đào đứng dậy, bởi vì trong lòng có rất nhiều tâm tư nhặt nên cô nhanh chóng chạy tới cửa, vừa thấy một bóng người chậm rãi đi tới, cô lập tức tươi cười chào hỏi: “Cửu Gia, chào mừng về nhà.”
Lục Sóc không ngờ cô sẽ nhiệt tình như vậy, chân mày thoáng nhíu lại, có hơi bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục sự bình tĩnh.
Trông thấy Lục Sóc muốn cởi áo gió, hai mắt An Đào Đào sáng lên, cô nhanh nhẹn vươn tay nhận lấy, biểu hiện cực kỳ nịnh nọt, còn cười ngọt ngào như ăn phải một trăm viên kẹo sữa.
Hai mắt Lục Sóc sâu thẳm, chân mày nhíu càng chặt thêm: “Có chuyện gì?”
Đôi mắt An Đào Đào chớp chớp mấy cái liên tục, trông vô cùng linh hoạt, rồi lại giả lả một cách bất thường: “Cửu Gia, có một chuyện tôi muốn báo với anh một tiếng.”
“Nói đi.” Lục Sóc ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo lên nhau.
“Chuyện cứu người thôi, Cửu Gia anh chắc chắn sẽ đồng ý, đúng không a?” An Đào Đào cười cười ngồi đối điện anh, tay nhỏ cũng siết chặt vào nhau, có hơi sốt ruột nhưng vẫn còn đang nịnh nọt.
Lục Sóc thấy khá lạ lẫm với thái độ này của cô, anh hơi thẳng người, ánh mắt ngày càng sâu thăm thẳm, giọng nói cũng trầm hơn so với bình. thường: “Nói tiếp đi.”
An Đào Đào liếm khóe môi, lựa lời mà nói: "Cửu Gia có quen Kỷ Liên Quân không?”
Kỷ Liên Quân?
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lục Sóc phút chốc trở nên nguy hiểm hơn, đương nhiên là anh biết tên đàn ông ka, dưới sự lãnh đạo của anh ta, nhà họ Kỷ có thể nổi tiếng ngang với nhà họ Lục, đủ thấy anh ta mạnh cỡ nào.
Hơn nữa ba năm trước anh ta còn bị súng đả thương, người này dù cho có ngồi trên xe lăn thì lòng dạ cũng thâm sâu như vậy, thật sự không thể coi thường.
Lục Sóc gõ nhẹ vào góc bàn, đùng đôi mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm An Đào Đào, ánh mắt kia như đang hỏi vì sao cô lại quen biết Kỷ Liên Quân, có phải anh ta cắm sừng anh không?
An Đào Đào đọc hiểu được ý của anh, trong nháy mắt mà mổ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng lại chợt muốn cười: “Lúc tôi ở bệnh viện, chẳng, biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại được điều trị cho Kỷ Liên Quân, hiệu quả cũng ổn áp lắm, chân anh ta đã có cảm giác, hôm nay Kỷ Thần tự nhiên đến xin tôi đi điều trị cho anh cả của cậu ấy, tôi cằm thấy làm một bác sĩ em phải chịu trách nhiệm với người bệnh.”
“Chịu trách nhiệm?” Hai tròng mắt Lục Sóc hơi mở to, tức thì trở nên nguy hiểm, sắc bén tựa như một cây kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi vỏ.
An Đào Đào hết cả hồn, vội vàng lên tiếng giải thích: “Tà kiểu chịu trách nhiệm của bác sĩ đối với bệnh nhân ấy, nếu có thể chữa khỏi vết thương bị súng bắn ba năm thì tôi cảm thấy đây là một sự khẳng định với tay nghề của mình, cảm giác này rất tuyệt vời.”
Nghe thấy lời giải thích của cô thì sắc mặt Lục Sóc mới thoáng dịu lại, nhưng vẫn còn rất nguy hiểm và lạnh lẽo.
“Tôi đi được không, Cửu Gia?" An Đào Đào chớp mắt, cẩn thận dò hỏi.
Lục Sóc im lặng không nói gì, có điều cô có thể chủ động thông báo cũng khiến cho anh dù có bực cũng chẳng thể làm gì, nhất là cái đáng vẻ nhỏ nhắn run rẩy của cô, thật đáng yêu muốn chết, làm người ta thật khó mà từ chối
“Được." Anh hừ một tiếng, nói một cách vô cảm.
An Đào Đào nghe xong lời này không khỏi trợn to hai mắt, sao mà đễ đàng bị thuyết phục như vậy nhi?
Cô còn tưởng sẽ phải khai chiến lâu dài, không ngờ chỉ là một đợt cơn gió ngắn ngủi thổi qua, cô đã giành được thắng lợi. Thật sự không, tưởng tượng nổi, cô còn đang nghỉ ngờ mình đang. nằm mơ nữa kìa.
Nhìn thấy cô ngây ngốc như thế, Lục Sóc bất chợt đưa tay đặt lên đầu cô nhẹ nhàng gõ: “Ngày mai tôi và em cùng đi.”
Cảm nhận được nhiệt độ trên đình đầu, lúc này An Đào Đào mới hồi phục tỉnh thần, nhưng sau khi nghe anh nói thì cô lại đơ ra lần nữa.
Anh ấy cũng đi đến nhà họ Kỷ hả?
Đây chắc chắn là muốn canh chừng cô từng phút từng giây, để phòng cô cắm cho anh cặp sừng đây mà, thật là không thể thả lỏng được phút nào!
Trong lòng An Đào Đào phỉ nhổ nhưng khoé miệng lại cong lên, giọng nói ngọt ngào như mật "Oa, Cửu Gia sẽ đi chung với tôi ư? Bỗng nhiên tí cảm thấy tin tưởng gấp trăm lần, như là y thuật của mình càng trở nên tốt hơn vậy.”
Lời này vừa ra khỏi miệng ngay cả cô cũng xém nữa nôn mửa.
Mà mặt Lục Sóc vẫn không có biểu cảm gì, ngay cả tròng mắt cũng không mảy may đao động, đúng là một người đàn ông ít thể hiện cảm xúc.
Hôm sau.
An Đào Đào đã gọi báo trước với Kỷ Thần, còn nói cho cậu ta hôm nay mình có thể đến nhà họ. Kỷ.
Sau khi nghe tin, Kỷ Thần cực kỳ vui vẻ, cậu ta về nhà trước giải quyết mọi việc, hơn nữa còn ngoan ngoãn ở nhà chờ bọn họ đến.
Nhà họ Kỷ cũng là một căn biệt thự rất to, chẳng qua so với biệt thự của Lục Sóc thì vẫn nhỏ hơn một xíu, đù sao thì nhà Lục Sóc cũng là căn biệt thự to nhất mà cô từng thấy, không chỉ có to mà còn âm u, hệt như lâu đài cổ của ma vương.
Hôm nay, toàn bộ người nhà họ Kỷ đều ngồi trong phòng khách chờ An Đào Đào đến, bà cụ Kỷ chống quải trượng đi tới đi lui trong phòng khách, vừa bất an rồi lại vô cùng kích động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!