"An Đào Đào, chuyện là như thế nào đấy? Sao hai cậu lại lên sân thượng nói chuyện?" Chu Mễ lo lắng nắm lấy cánh tay An Đào Đào, có vẻ cô ấy cũng muốn đi theo.
An Đào Đào vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của cô ấy, nhỏ giọng an ủi: "Không sao, tôi chỉ định nói cho rõ ràng chuyện trên diễn đàn với Triệu Tiểu Uyển thôi."
“Gì cơ?” Chu Mễ mở to mắt, trong khoảnh. khắc ngắn ngủi không kịp phản ứng lại.
Đợi khi cô ấy lấy lại tỉnh thần, An Đào Đào và Triệu Tiểu Uyển đã ra khỏi lớp được một lúc rối.
Vậy nên cái tài khoản cấp o đó là của Triệu 'Tiểu Uyển sao? Những bức ảnh và phát ngôn tục tĩu đơ đáy trên đó cũng đều là cô ta làm sao?
Ð* má chứ, sống chó không tả nổi!
Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, váy của An Đào Đào tung bay dữ đội, đải ruy băng trên tóc cũng phấp phới trong làn gió.
"Gọi tôi lên sân thượng làm gì?" Triệu Tiểu Uyển khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn An Đào Đào.
Gió to khiến An Đào Đào không thể không nheo mắt lại, điều này vô tình càng khiến bầu không khí thêm sắc lạnh: “Triệu Tiểu Uyển, tôi không rảnh cũng không muốn nói nhảm với cô, bài đăng trên diễn đàn là do cô đăng,"
Không có câu hỏi nào được đặt ra, không có sự nghi ngờ chưa được xác thực, cô chỉ thẳng thừng. khẳng định điều đó!
Thấy cô chắc chắn như vậy, trong nháy mắt hàm răng của Triệu Tiểu Uyển va vào nhau lập cập, ánh mắt càng thêm né tránh: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô đừng có mà đặt điều vu oan cho tôi."
An Đào Đào hơi mất kiên nhẫn với thái độ cứng đầu cứng cổ, ngoan cố không chịu thừa nhận của cô ta, cô không muốn tiếp tục lằng nhằng nên niềm một xấp tài về phía cô ta, nói: “Người bên cạnh Cửu Gia đều là kẻ có năng lực cả, họ chỉ cần động tay một chút đã tra được địa chỉ IP của cô, giờ cô có muốn chối cũng chẳng chối nổi đâu.”
Nhìn tài liệu nằm lộn xộn trên mặt đất, mặt Triệu Tiểu Uyển tái đi, thân thể không khống chế nổi mà run lên bần bật.
Không ngờ An Đào Đào thực sự có thể yêu cầu người của Lục Gia làm việc cho cô
Mày nghĩ bây giờ mày được Lục Sóc ưu ái thì có thể bình thản kê cao gối mà ngủ à?
Mày cũng chỉ là một con tình nhân không hơn không kém, đã không phải là vợ sao mày dám ngông cuồng lên mặt với tao như thế hả?
Chuyện đã đến nước này, Triệu Tiểu Uyển cũng chẳng định chối cãi làm gì cho mệt, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm An Đào Đào, trong mắt tràn đầy hận thù: "Nếu như lúc đấy mày đứng ra nói đỡ cho nhà tao với Lục Gia, nhà họ Triệu bọn tao cũng không đến mức suy bại đến mức này. Thế nên tao hận mày! Tao hận không thể hủy hoại mày, không thể khiến mày thân bại đanh liệt, vạn người chửi bới!"
An Đào Đào im lặng nhìn cô ta, khóe môi chậm rãi cong lên: "Tại sao tôi phải giúp cô? Chẳng phải cô vẫn luôn mưu đồ quyến rũ Cửu Gia của tôi sao? Cô nghĩ rằng lòng bao dung của tôi to bằng trời à?"
Bỗng dưng Triệu Tiểu Uyển không biết nói gì, lúc đó cô ta thực sự muốn quyến rũ Lục Sóc.
Nhưng mà mưu đồ ấy đã không thành công.
'"Tôi cũng không muốn dây dưa với cô nữa, đây là đất đai của nhà họ Triệu các cô đúng, không?" An Đào Đào rút tờ giấy chuyển nhượng đất ra.
Ngay khi nhìn thấy giấy chuyển nhượng, hai mắt Triệu Tiểu Uyển sáng bừng lên, cô ta vươn tay ra muốn giật lấy.
An Đào Đào giơ cao tay hơn, để cô ta nắm hụt vào không khí.
Triệu Tiểu Uyển tức giận trừng mắt nhìn An Đào Đào, cô ta hét lên: '"Tại sao miếng đất của nhà họ Triệu chúng tao lại trong tay mày?"
An Đào Đào buồn cười nhìn xuống gương mặt đãbị tức giận vặn vẹo tới không nhìn ra dung mạo ban đầu của cô ta, lạnh lùng đáp lại: "Đương nhiên là đo Cửu Gia lắm tiền nhiều của tặng cho. tôi, miếng đất này đối với anh ấy chỉ như món đổ chơi có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi."
'Triệu Tiểu Uyển dường như bị lời nói của cô kích thích, hai mắt tức giận đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh: "Con đàn bà bẩn thỉu chỉ biết dạng chân như mày, sao có thể có được đất của nhà bọn tao? Mày không xứng!"
Nghe những lời tục tĩu này, An Đào Đào cau mày.
Cứ cho là cô đơ bẩn đi chăng nữa thì vẫn hơn cái loại người chỉ chăm chăm đi dụ đỗ đàn ông như Triệu Tiểu Uyển.
An Đào Đào nhíu mày, nở nụ cười mỉa mai trả ời: "Cho dù tôi không xứng thì có sao nào? Hiện tại đất đai đều nằm trong tay tôi, thuộc quyển sở hữu của tôi. Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là chủ động xóa bài sau đó lên tiếng giải thích, tôi có thể cân nhắc tới việc trả lại đất cho cô đấy. Hai là tôi sẽ nói chuyện này cho Lục Gia... Tôi nghĩ cô cũng quá rõ tính của Lục Gia rồi nhỉ?"
Nghe được nửa câu sau, cả người Triệu Tiểu Uyển run rẩy không thể kiểm soát.
Lục Gia sở hữu quyền lực ngập trí cái đanh giết người như cỏ rác, nếu để anh ấy phát hiện ra những trò cô ta lén lút làm sau lưng anh thì không chỉ cô ta mà thậm chí cả nhà họ Triệu cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì thế cô ta chỉ đám để cập đến việc An Đào. Đào được bao nuôi trên bài đăng, chứ không đám tiết lộ đanh tính của Lục Gia.
Một khi để bại lộ, mọi chuyện nhất định sẽ không còn dễ kiểm soát nữa, cô ta vốn cũng chỉ muốn bắt nạt An Đào Đào để giải tỏa nỗi uất hận trong lòng, không ngờ An Đào Đào nhìn qua yếu đuối, đễ bắt nạt hóa ra lại là cục đá cứng không đễ chọc. Ban đầu cô ta vẫn còn đắc chí tự mãn, giây tiếp theo đã bị người ta bắt được, lại còn uy hiếp nữa.
“Triệu Tiểu Uyển không cam lòng liếc nhìn An Đào Đào, nhưng sự kiêu ngạo trên người cô ta lúc này đã vơi bớt hẳn xuống: "Chỉ có hai lựa chọn. thôi sao?"
"Chọn một hay hai, cô chọn cái nào?" An Đào Đào nâng cằm lên, trông rất có khí thế.
“Tôi chọn cái thứ nhất." Vẻ mặt Triệu Tiểu Uyển đẩy tuyệt vọng, chỉ có kẻ ngốc mới chọn cái thứ hai.
An Đào Đào nhẹ nhõm thở phào nhưng vẫn không đời mắt khỏi cô ta: "Bây giờ cô đăng bài giải thích lên luôn đi, nếu như mấy ngày nữa không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ trả lại phần đất này cho cô."
Gió trên sân thượng càng lúc càng to, mới đầu Triệu Tiểu Uyển còn có chút không cam lòng nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt lạnh lùng của Lục Sóc thì lập tức rùng mình một cái, sắc mặt trắng, bệch.
"Vậy bây giờ tôi đăng bài luôn.” Triệu Tiểu Uyển mở điện thoại lên đột nhiên nhỏ giọng hỏi: Cô có thể cam đoan là không tiết lộ một chữ nào. với Lục Gia không?”
An Đào Đào lại cảm thấy buồn cười cực kì, bây giờ mới biết sợ hả?
Nàng khoanh tay trước ngực, giọng điệu bình tĩnh nói: "Yên tâm, Lục Gia không biết gì hết. Nhưng tốt nhất cô nên làm cho rõ mọi chuyện trước khi Lục Gia biết đi, nếu không để Lục Gia biết được, hậu quả không cần phải nói."
Triệu Tiểu Uyển nghe xong lời này, sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy mở trang diễn đàn. 'Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tròng mắt cô ta mở to, đôi môi khép khép mở mở, toàn thân run rẩy giống như cá đạt vào bờ sắp chết vì thiếu nước.
Cô ta nắm chặt lấy điện thoại, dường như đây là cách duy nhất để thoát khỏi nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng.
An Đào Đào thấy vẻ mặt của cô ta không đúng, như thể nhìn thấy chuyện gì đáng sợ cực độ: "Cô sao vậy?"
"Diễn đàn..." Triệu Tiểu Uyển mấp máy môi, nói ra hai chữ cụt ngủn rồi im bặt.
An Đào Đào nóng nảy, mạnh bạo giật điện thoại của cô ta, khi nhìn thấy thứ trên diễn đàn, cô lập tức ngây người rồi nhíu mày im lặng.
Nhưng mọi thứ trên diễn đàn vẫn đang tiếp tục được lan truyền.
"Trời ơi, tôi tìm được cái gì vậy? Người đàn ông ngồi trong chiếc Rolls-Royce đó không phải là Lục Gia sao?"
"Lầu trên đừng đọa tôi chứ, Lục Gia sao có thể xuất hiện ở cửa trường chúng ta, người tai to mặt lớn như anh ấy không phải đều rất bận rộn sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!