Bọn họ nhìn thấy Chu Mễ dẫn theo An Đào. Đào đi tới, còn tưởng rằng hai cô gái trẻ tuổi này. cũng đến khám bệnh, nào ngờ bọn họ đường hoàng đi vào văn phòng, còn mặc áo bác sĩ màu trắng lên người, đeo cả khẩu trang vào.
Khẩu trang rất lớn, che khuất nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ lộ ra một đôi mắt bên ngoài, đôi mắt đen bóng sáng ngời, nốt ruồi trước mắt càng sặc sỡ lóa mắt.
Những bệnh nhân không khỏi hít một ngụm. khí lạnh.
Cô gái nhỏ không phải đến khám bệnh, mà là bác sĩ, còn là Đông y?
Đây không phải đang nói đùa chứ?
Cô gái nhỏ này thật trẻ tuổi, vừa nhìn đã biết chưa tốt nghiệp đại học, trông có vẻ không đủ kinh nghiệm xã hội, sao có bản lĩnh bắt mạch chữa bệnh, hù dọa người ta à?
Có vài bệnh nhân vừa nhìn thấy là một cô gái nhỏ thì đã sớm bỏ trốn, đừng bệnh không hết lại lòi ra bệnh khác, còn một vài người không đi, định ở lại xem thế nào.
An Đào Đào gõ nhẹ bàn, trên mặt không có cảm xúc gì.
Cô đã sớm đoán được tình huống này, dù sao gương mặt này của cô quá trẻ, mới hơn mười tám. tuổi, vốn không đủ khiến người ta tỉn phục, những bệnh nhân này bị đọa chạy cũng có thể thông cảm.
Nhưng hồi bốn nằm tuổi cô đã học y với ông, cụ, còn theo ông ấy vào Nam ra Bắc, gặp qua không ít bệnh nặng và nhẹ, tôn chỉ của ông cụ cũng là bắt cô thực hành nhiều hơn, như vậy thì tư cách có mà kinh nghiệm cũng có, làm nghềy cũng xem như hơn mười năm rồi, chắc cũng, không kém người bình thường.
Dù sao cô nhỏ tuổi, vẫn nên dùng thực lực để khiến bọn họ tin tưởng thôi.
“An Đào Đào, bọn họ như vậy là vì thấy cậu còn nhỏ tuổi, không tin tưởng cậu.” Chu Mễ có hơi tức giận mà cũng có chút uất ức.
Đây rõ ràng là thấy cô còn nhỏ tuổi, khinh thường cô.
An Đào Đào chơi bút bi trong tay, cười nói:" Đừng tức giận, không phải còn có người ở lại sao? Chỉ cần tôi có thể chứng minh thực lực của mình, còn sợ không giữ được người à?”
Lúc nói những câu này, trong mắt cô đầy tự tin, giống như ánh sao trên trời đêm, sáng chói rực rỡ.
Là một cô gái, Chu Mễ nhìn đến ngây người, cô ấy che môi, khuôn mắt nhỏ nhắn đỏ lên.
"An Đào Đào, có cần tôi giúp gì không?” Chu .Mễ nhìn chằm chằm An Đào Đào, đôi mắt lóc sáng, thật sự rất muốn giúp đỡ.
An Đào Đào chớp mắt: “Cậu giúp tôi bôi thuốc đi”
Chu Mễ lập tức hoan hô, vô cùng hào hứng: “ Được.”
An Đào Đào quay đầu nhìn, thấy phòng làm. việc này rất lớn, vị trí phía sau cô còn có một ngăn tủ Đông yrất lớn, mỗi ngăn nhỏ đều có đầy đủ được liệu thông thường có thể sử dụng, trên mỗi ngăn nhỏ dán nhãn ghi tên từng loại được liệu.
Dược liệu rất nhiều, quả thật cần người giúp đỡ.
Mà trước đây, trong phòng làm việc này có hai ba người, có điều mấy người kia đều là học trò của ông bác sĩ Đông y, ông ta đi ăn máng khác thì học trò chắc chắn cũng đi theo.
An Đào Đào khoác áo choàng trắng ngồi ở đó, trong tay vẫn cầm một cây bút bi chơi đùa, nhìn vài bệnh nhân đứng ở cửa, trong mắt có vẻ do dự, dường như đang chẩn chừ có nên đi vào không.
Cô thu lại ánh mắt, không quan tâm bọn họ nữa.
Nếu như bọn họ muốn tiến vào, chắc chắn sẽ tiến vào, cô quản nhiều hơn cũng vô dụng.
Nhưng tính khí Chu Mễ nóng nảy, cô ấy thật sự không đợi được, vội chạy ra cửa quảng cáo: “ Các vị đừng thấy bác sĩ An còn nhỏ tuổi mà khinh thường, y thuật của cô ấy rất cao minh, trước đó. không lâu tôi bị đau bụng, chính là bác sĩ An dùng, châm cứu chữa khỏi cho tôi.”
Những bệnh nhân vừa nghe thì bỗng nhiên bị dọa sợ.
Cô gái nhỏ này còn có thể châm cứu, bác sĩ Đông y đều biết châm cứu một ít, nhưng khác với việc tinh thông, nhưng bây giờ cô ấy nói ra vậy thì có lẽ cũng tỉnh thông nhỉ?
Hơn nữa đây chính là bệnh viện lớn nổi tiếng, chắc chắn sẽ không lừa gạt bệnh nhân.
Chu Mễ cũng làm cho những bệnh nhân này hơn yên tâm một lát.
Lúc này một ông cụ mặc quần áo đơn giản đi vào, sắc mặt ông ấy hơi khó coi, hai tay còn không ngừng xoa trên huyệt Thái Dương, rõ ràng là bị bệnh đau đầu.
Nhìn thấy ông cụ đi vào, An Đào Đào lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Cụ ơi, cụ bị đau đầu sao?”
Ánh mắt ông cụ bỗng nhiên sáng ngời, ông ấy còn chưa nói gì, cô chỉ nhìn thôi đã có thể biết ông ấy đau đầu, thật sự quá lợi hại.
An Đào Đào không biết tại sao ông ấy kích động, nói tiếp: “Cụ ơi, mời cụ đưa tay ra, cháu bắt mạch cho cụ.”
Ông cụ lập tức chìa tay ra, đó là một đôi tay. khô như vỏ cây, màu vàng sẫm, có đốm đồi mồi.
An Đào Đào đặt tay lên bắt mạch, cũng không, lâu lắm bèn mở miệng, giọng nói cô nhỏ nhẹ dễ nghe, khiến người ta có hảo cảm gấp đôi:" Cụ ơi có phải lúc cụ bị bệnh, đầu bên trái hoặc bên phải sẽ đau đớn, kèm theo choáng váng và buồn nôn đúng không?”
Ông cụ liên tục gật đầu, kích động nói: “Đây là bệnh cũ rồi, tôi thường xuyên đau đầu nhưng gần đây đau nhiều hơn, ngay cả ngủ cũng không ngon, cả người đều tiều tụy, trước đó uống thuốc cũng có giảm bớt, nhưng gần đây uống thuốc cũng vô dụng nên tôi bèn quyết định tới khám Đông y.”
An Đào Đào hiểu rõ gật đầu: “Đau đầu đúng là chết người, chắc hẳn đã lờn thuốc rồi.”
Sắc mặt ông cụ trắng bệch: “Vậy làm sao giờ, bệnh đau đầu này của tôi không chữa hết à?”
An Đào Đào bồng cười lên, đôi mắt trong veo rực rỡ xinh đẹp: “Cụ đừng lo, bệnh này chữa được, cháu châm cứu thông khí huyết giảm đau cho cụ trước, rồi sẽ kê một phương thuốc điều trị cho cụ."
"Thật sự chữa được sao?” Ông cụ lần nữa kích động.
An Đào Đào gật đầu rồi lấy đồ châm cứu trong túi xách ra nói: “Cụ ơi, cụ vào trong nằm trước đi, cháu châm cứu cho cụ.”
Ông cụ không có chút đo dự liền đi tới giường. nhỏ bên trong nằm.
Những bệnh nhân khác thấy cô sắp châm cứu thì không khỏi duỗi cổ thật dài tìm tòi thật giả.
Khóe môi An Đào Đào cong lên, kéo tấm màn giường nhỏ qua, vừa khéo ngăn cản tầm mắt những bệnh nhân kia.
Tầm mắt bị ngăn chặn, những bệnh nhân cảm thấy hơi thất vọng, vốn đang tưởng rằng có. thể nhìn thấy cô gái nhỏ này châm thế nào, có lợi hại hơn ông bác sĩ Đông y trước đó không.
Chu Mễ đứng ở một bên cũng kích động, có thể nhìn thấy cô châm cứu, đúng là rất tuyệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!