Ánh mắt Lục Sóc kiên định, thần sắc anh càng. lạnh hơn, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào vậy.
“Kết hôn là chuyện trọng đại, tại sao cháu không bàn bạc với người trong nhà?" Ánh mắt bà cụ Lục sắc bén, lộ ra vẻ hùng hổ đọa người: “Bây giờ cháu phải ly hôn với người phụ nữ này ngay lập tức."
Lúc đầu An Đào Đào còn hơi tức giận, nhưng, sau khi nghe được mấy câu này, tâm tâm trạng của cô tươi đẹp hẳn lên.
Ly hôn cũng tốt, cô sẽ không cần phải bị buộc chung một chỗ với Lục Sóc nữa.
Đến lúc đó, chắc chắn bà cụ Lục sẽ còn ra thêm chiêu đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục, chẳng phải cô có thể cao chạy xa bay rổi sao?
Tuyệt vời!
An Đào Đào sung sướng nở hoa trong lòng, nhưng cô không đám biểu hiện ra ngoài mặt, cô lén nhìn Lục Sóc mấy lần, hi vọng anh bị bức bách
đưới đâm uy của bà cụ, sau đó nhả chuyện này ra.
Nhưng thực tế và tưởng tượng vẫn có chút khoảng cách, thấy ánh mắt Lục Sóc sâu như hồ nước lạnh, vẻ không vui tràn ra mà không che giấu chút nào, sau một lúc lâu, anh mới cong môi, giọng nói giống như đang ẩn chứa mưa to gió lớn: “Cháu mới là người nắm quyền nhà họ Lục, làm cái gì hay cưới ai, cháu tự có phán đoán, không cần các người đến khoa tay múa chân."
Dứt lời, anh chăm chú nhìn bà cụ Lục, đôi mắt hung ác nham hiểm như khát máu đáng sợ, không có một chút tình cảm nào.
Bà cụ Lục bị giật nảy mình, hơi kiêng ky nhìn anh.
Trên người đứa cháu này lúc nào cũng đầy sát khí, mặt mũi tràn đầy hung ác nham hiểm, từ khi anh trở thành người nắm quyền nhà họ Lục thì làm việc như sóng cuốn gió rền, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho những người khác trong nhà họ Lục cũng không chiếm được bất kỳ lợi lộc gì, làm cho tiếng oán than trong nội bộ nhà họ Lục vang đẩy trời.
Nhưng bọn họ đều biết thủ đoạn của Lục Sóc rất tàn nhẫn, nên chỉ có thể nén giận, hoàn toàn không đám manh động chút nào.
“Thân là người quản lý của nhà họ Lục, bà không cho phép cháu làm loạn như vậy." Bà của Lục Sóc vỗ xuống bàn lần nữa, bộ trà cụ ở trên bàn lập tức ngã trái ngã phải: “Cháu biết người vợ mình sẽ cưới trong tương lai có ý nghĩa như thế nào không?"
Ánh mắt của Lục Sóc khiếp người, nửa ngày. cũng không nói gì
Bà cụ Lục chán nản, lại nói: “Đó là thể diện, mặt mũi, mang ý nghĩa nhà họ Lục có thể càng thêm hưng thịnh, Lục Sóc, cháu thật sự làm loạn quá mức rồi
Lục Sóc siết thật chặt bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, hai con ngươi hung ác nham hiểm đỏ au, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào: “Nhà họ Lục trong tay cháu vẫn luôn rất tốt, hoàn toàn không cần thứ đồ phù phiếm này."
"Lục Sóc, cháu..." Bà cụ Lục tức giận đến mức lồng ngực lên xuống không chừng, nhưng lại không thể làm gì được.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh lập tức thuận khí cho bà cụ Lục, ông ấy tên là Lục Lôi Đình, là con trai thứ ba của bà cụ Lục, cũng là chú ba của Lục Sóc: ““Tiểu Sóc à, bà cũng là vì tốt cho cháu thôi
An Đào Đào đứng ở một bên lần nữa cảm thấy hoảng hốt.
Cô còn chưa lấy được giấy ly hôn mà, sao bọn họ lại cãi nhau rồi?
Sau một lúc lâu, Lục Sóc cười nhạo, giọng nói của anh lạnh lùng và khát máu: “Tốt cho tôi? Tôi là con riêng không ra gì trong miệng các người, mấy người làm điều đó là vì tốt cho tôi hay sao?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng trong nháy mắt ngưng kết lại, cuối cùng giảm. xuống nhiệt độ như thể sắp đóng băng đến nơi.
“Tất cả mọi người im lặng, sắc mặt của bà cụ Lục và Lục Lôi Đình đều rất khó coi, giống như không muốn nhắc đến chuyện này một chút nào vậy.
An Đào Đào nghe xong cũng sửng sốt, cô còn nghĩ chỉ là Lục Sóc không được người nhà họ Lục thích mà thôi, không ngờ anh lại giống như cô, cũng là con riêng...
Cô ngước mắt lên, phức tạp nhìn Lục Sóc mấy lần, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
“Tiểu Sóc, cháu đừng nói lung tung." Lục Lôi Đình sầm mặt, lắc đầu với Lục Sóc, có ý định muốn mọi chuyện lắng xuống.
Ánh mắt Lục Sóc lạnh lẽo, hoàn toàn không, để bất cứ người nào trong nhà họ Lục vào trong. mắt.
Lục Lôi Đình nhíu mày, lập tức lại an ủi bà cụ Lục, miễn cho bà ấy lại tức điên lên, hại đến thân thể.
Bà cụ Lục hất ra tay ông ấy ra, vừa định nói gì đó thì thấy An Đào Đào vẫn còn đứng ở chỗ này, chuyện vừa rồi cũng bị cô nghe hơn phân nửa, đây chính là bê bối nhà họ Lục bọn họ, cô chỉ là một người ngoài sao có thể có tư cách nghe được?
“A Hạ, mời cô An ra ngoài trước đi." Bà cụ Lục giận tái mặt, ý ghét bỏ trên mặt càng đậm. Dì Hạ hiểu ý, lập tức đi đến trước mặt An Đào Đào rồi nói: “Cô An, mời."
An Đào Đào nhún vai, cô cũng không muốn ở lại nơi tồi tệ này thêm nữa, có thể đi đương nhiên là tốt nhất.
Cô xoay người nhưng đột nhiên bị Lục Sóc kéo. cổ tay lại.
An Đào Đào có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo đi.
Cô mở to mắt, có chút không thể tin được: “ Cửu Gia, sao anh cũng đi vậy, không phải bà cụ còn muốn nói chuyện gì đó với anh sao?"
Lục Sóc cũng không quay đầu lại: “Không có gì đểm:
Bà cụ Lục nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hai người họ, tức giận đến mức giật đứt cả chuỗi hạt đàn hương: “Nghiệp chướng!"
Chuỗi hạt ngay lập tức rơi lả tả trên mặt đất, đì Hạ vội cúi người đi nhặt lại ngay.
Lục Lôi Đình đứng ở một bên giống như lơ đãng nói một câu: “Không ngờ Tiểu Sóc và cô An kia có quan hệ tốt như vậy, mẹ, nếu hai đứa nó đã đăng ký kết hôn rồi, mẹ cũng đừng chia rẽ bọn nhỏ nữa."
Bà cụ Lục nhìn chằm chằm ông ấy vài lần, ánh. mắt hơi sâu: ''Con rất muốn ta không cần quản nữa sao?"
Lục Lôi Đình khẽ giật mình, lập tức im lặng.
Bà cụ Lục thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, trong mắt là sâu thẳm khó lường.
Vừa rồi hành động kéo An Đào Đào rời đi của Lục Sóc, không thể nghỉ ngờ chính là để củng cố địa vị của cô, cũng gián tiếp nói cô chính là người phụ nữ được anh công nhận, hoàn toàn không phải là người ngoài của nhà họ Lục, muốn đuổi cô đi, cũng tương đương với việc đuổi Lục Sóc anh đi, đứa cháu trai một thân sát khí kia thật đúng là có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bà cụ Lục cười lạnh, lúc đó, dì Hạ đã nhặt toàn bộ chuỗi hạt lên hỏi:"Bà chủ, có muốn xâu lại rồi dùng tiếp không?
" Cũ rồi, vứt đi." Bà cục Lục nghiêng người, tếp tục thắp hương bái Phật.
Bên kia, An Đào Đào đã bị Lục Sóc kéo ra ngoài từ lâu.
Hai người tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa ăn gì đó, An Đào Đào không có tâm trạng ăn, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy sắc mặt u ám của Lục Sóc.
Cực kỳ doạ người và đáng sợ.
Cô chớp mắt mấy cái, đôi mắt đưới ánh đèn mờ ảo, như được phủ một tầng sương mù: “Cửu Gia, vừa rồi chúng ta rời đi như vậy, có phải không tốt lắm không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!