Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người mắng cô ngu xuẩn, phàm là những người quen cô đều biết, Ninh Mẫn cô là thiên tài, học cái gì cũng có thể tiếp thu cực nhanh. Nhưng lúc này đây cô đang bị coi thường.

Thôi Tán đích thị không phải hạng tốt đẹp gì.

Nếu mấy tấm ảnh này bị tung lên mạng, đó nhất định khiến cô gặp phiền phức. Đến lúc đó nhất định cô sẽ chịu không nổi. Bất luận là hiện tại hay sau này, cô tuyệt đối không để mặt mình hiện diện trên trang đầu của các mặt báo để trở thành mối quan tâm của mọi người. Nó đối với cô mà nói chắc chắn là một tai họa.

Cô cảm thấy buồn bực, làm sao Hàn Tịnh có thể mê luyến nam nhân đó cơ chứ?

Đương nhiên, đây không phải là chuyện mà cô muốn đi sâu tìm hiểu. Làm thế nào để nhanh chóng ly hôn mới là chuyện cô quan tâm lúc này. Cô cũng không muốn cùng Đông Đình Phong sống chung một phòng, nằm chung một giường. Nhưng sống cùng với một nam nhân lòng dạ thâm sâu khó lường như hắn, đó là chuyện thích hợp để kiểm tra chỉ số thông minh.

Lúc từ căn phòng của Đông Lục Phúc bước ra, Ninh Mẫn đi trước, trợ lí của Đông Đình Phong đứng ngoài cửa nhìn thấy cô cúi cúi người chào, rất lịch sự, trên mặt còn mỉm cười, rất nhã nhặn.

Đông Đình Phong cũng đi theo sau, đúng lúc điện thoại reo, hắn nhìn lên màn hình, ánh mắt rũ xuống miễn cưỡng nhận điện thoại:

“… Ừ, tối anh vẫn có cuộc họp… sẽ đến… Trời lạnh, em đừng đứng ở cửa chờ…”

Ninh Mẫn vừa nghe liền có cảm giác kẻ gọi đến chính là người phụ nữ bên ngoài của hắn, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu, đứng trước mặt hắn khinh bỉ: Hứ, nam nhân khốn nạn, ở nhà một vợ, bên ngoài nuôi một người tình, lại không chịu ly hôn, làm sao lại vô sỉ như vậy?

Bị chặn đường, Đông Đình Phong ngẩng đầu nhìn cô, không thể làm gì khác ngoài nói một tiếng “Lát nữa gọi lại sau, anh vẫn còn việc phải làm” rồi trực tiếp cúp máy, trợ lí của hắn ta cũng dừng bước, ánh mắt tò mò trước hành động khác thường của Đông phu nhân. Trước đây, Đông phu nhân gặp Đông thiếu gia ít nhất phải tránh xa ba thước, có thể cách càng xa càng tốt, nhưng hiện tại…

Đông Đình Phong nhìn ánh mắt của cô, từ đầu đến cuối toàn là sự lãnh đạm, cô đột nhiên nghĩ, loại nam nhân này nhiệt tình như vậy phải làm sao?

“Có chuyện?”

Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng nhanh nhẹ đó, đang thăm dò hắn sao?

“Về chuyện ly hôn…”

“Miễn bàn!”

Khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh của Đông Đình Phong đột nhiên xám xịt lại, sải bước dài đên, trực tiếp đi qua cô.

Sặc, đây rốt cuộc là loại nam nhân gì?

Cho dù bị cắm sừng cũng không chịu ly hôn, hay đó là loại tâm lý **, hay hắn thông minh quá nên cơ thể có vấn đề.

“Chờ một chút.”

Cô chạy như bay, lần nữa chặn đường hắn, lại còn dang tay ra.

Cô không thấy Trần Tụy xông ra phía cô lộ ra vẻ ngoại nhiên: Đông phu nhân trước kia nhát gan nhưng biết quan sát ánh mắt, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt Đông tiên sinh biến đổi liền tìm cơ hội rút lui, im lặng không lên tiếng. Rất giỏi xoay sở, nhưng hiện tại ư? Cô làm ra chuyện này, căn bản là đang muốn khiêu chiến với sự nhẫn lại cuối cùng với Đông tiên sinh.

Anh suy nghĩ một chút, anh theo Đông tiên sinh nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy có ai dám hết lần này đến lần khác dám khiêu khích Đông tiên sinh như thế này. Không phải nói tính tình của Đông tiên sinh không tốt mà là ngài ấy một khi đã phẫn nộ thì kẻ đắc tội với ngài ấy ít nhất cũng bị lột da. Đấy thật sự là việc cực kỳ đáng sợ.

Ngay cả Đông Đình Phong cũng phải bội phục cô: Tại sao trước đây hắn không hề phát hiện nha đầu kia lại khó chơi như vậy?

“Cô lại muốn làm thế nào?”

“Con trai tôi thế nào? Đầu tiên chuyện ly hôn không được nhưng anh phải đưa con cho tôi, sau đó tôi sẽ tự mình chăm sóc nó…”

Trần Tụy há hốc mồm kinh ngạc, xem chút nữa là rớt xuống.

Cũng khó trách tại sao anh ta lại kinh ngạc như vậy, sáu năm, người phụ nữ này từ lúc nào lại nhớ đến đứa con của mình vậy?

======

Đối với đứa con do cô đứt ruột sinh ra, cô chưa bao giờ quan tâm đến nó, ngay cả những món quà vào ngày sinh nhật hằng năm của Đông Kỳ cũng đều là anh phụng lệnh của Boss mang đến, dĩ nhiên là mang danh nghĩa của Đông thiếu phu nhân.

Đã từng có lần, Trần Tụy cho rằng Hàn Tịnh căn bản không phải phụ nữ, nên cô hoàn toàn không có đến một chút tính tự giác của một người mẹ. Một người phụ sáu năm trời không hỏi han gì đến con trai mình có thể thấy lòng dạ cô ta sắt đá như nào. Nhưng không ngờ đến bây giờ cô lại đột nhiên có lương tâm, biết tới việc cần quan tâm chăm sóc con mình sao?

Đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy có gì đó là lạ?

Cùng lúc đó, còn có một ánh mắt cao sâu cũng ngước nhìn, ngừng lại trên mặt Ninh Mẫn, một thanh âm lạnh lùng như chất vấn từ trong miệng Đông Đình Phong phát ra:

“Hiện tại đã nhớ đến con rồi sao, có phải quá sớm không? Mấy năm nay, có bao giờ cô làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa?”

Được thôi, Ninh Mẫn phải thừa nhận, Hàn Tịnh không có đủ tư cách của một người mẹ.

“Đó là bởi vì tôi bị bệnh. Hơn nữa, anh cũng đâu có làm đúng chức trách của một người cha, mấy năm nay, tôi là bị bệnh lẫn lộn nên mới không chăm sóc nó được, còn anh thì sao? Anh có chăm sóc chu đáo cho nó? Nó vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy, anh lại phó mặc hoàn toàn nó cho trường mẫu giáo? Một đứa trẻ năm sáu tuổi không phải tốt nhất nên được ba mẹ chăm sóc hay sao? Nếu như anh một người bình thường khỏe mạnh cũng không thể chăm sóc nó, ít nhất anh cũng phải cho nó một gia đình ấm áp, nhưng đằng nay anh lại vứt nó vào trường nội trú, vậy làm sao anh lại có thể yêu cầu một người không bình thường như tôi suy nghĩ cho đứa trẻ…”

Theo lý mà nói, những lời này không hề ăn khớp với vấn đề, nhưng tại sao những lời cô thốt ra sau đó, ánh mắt băng lãnh nhưng mệt mỏi của Đông Đình Phong như vụt qua một tiếng, sắc lạnh như dao rồi đột nhiên găm thẳng trên người cô.

Ninh Mẫn tự nhiên có cảm giác như mình đã nói sai cái gì đó, sống lưng lạnh buốt.

“Cô không thấy ta bận rộn kiếm tiền để nuôi cái gia đình này sao? Nếu ta không đi làm, cô có thể ở loại biệt thự tốt nhất để an dưỡng, con trai có thể học trường tốt nhất sao?”

“…”

Cái này cũng có thể trở thành lí do của hắn, nhưng hắn vẫn còn thiếu một cái, nếu hắn không ra ngoài kiếm tiềm thì làm sao có thể nuôi được vợ bé ở ngoài.

“Nói chung, tôi muốn gặp con, rồi sau đó tất cả những việc liên quan đến con đều do tôi tiếp nhận.”

Nét mặt cô nghiêm túc và chăm chú, trong chuyện này, một bước cô cũng không chịu nhường.

Đông Đình Phong nhíu mày, con ngươi sắc bén dừng lại trên mặt cô dò xét một hồi lâu, nhưng không hề bị những phiền phức không rõ kia của cô làm cho tức giận:

“Hiện tại cô không thể gặp được. Cuối tuần đi! Đến lúc đó, nó mới được về… Bình thường, nếu không có lý do đặc biệt, nhà trẻ sẽ không cho phép đón con ra ngoài.”

“Ngày hôm qua…”

“Là ngoại lệ…”

Có thể đưa đến tham dự bữa tiệc, nhưng đưa đến gặp mẹ nó lại không thể, trường học này có cái quy định chết tiệt gì không biết.

Cô hơi cau mày.

“Còn vấn đề gì không?”

“Không có!”

“Vậy thì cảm phiền tránh ra cho!”

Ngữ khí ấy luôn luôn lạnh lẽo như vậy. Đúng, cô với hắn mới chỉ gặp nhau có mấy lần, hắn luôn giữ dáng vẻ đấy, dường như, bất luận có chuyện gì đi nữa cũng không thể quấy nhiễu tâm tình của hắn, thỉnh thoảng có chút chấn động, nhưng hắn lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Ninh Mẫn trừng mắt nhìn hắn, rất muốn đá cho hắn một cái thật đau. Đồ nam nhân chết tiệt! Lẽ nào, Hàn Tịnh đã mắc phải chứng bệnh rối loạn tâm thần. Sống với một nam nhân vô cảm như vậy thì thử hỏi có người phụ nữ nào chịu cho được. Cho dù Hàn Tịnh đã có người trong lòng, nhưng nếu như hắn chịu cùng cô ấy chia sẻ tâm tư, thì cô không tin một người như Hàn Tịnh đã chịu sinh con cho hắn lại không có thể kìm nén tình cảm của mình mà một lòng một dạ sống cùng hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận