Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi

Chương 139: Tình hình của cô Tống Phòng ngủ, trong phòng tắm.

Ôn Thục Nhi đứng yên trước bệ rửa mặt, nhìn mình trong gương.

Cặp kính gọng đen mộc mạc, đôi chân mày và ngũ quan giản dị cùng những nốt mụn đỏ của tuổi thanh xuân…

Trong tâm trí, những cảnh tượng xảy ra gần đây vô thức lóe lên, những lời nói của bà nội và dì Mẫn, sự mong đợi của Tiểu Cao, và cả những người quan tâm, thương xót, và tiếc nuối…

Xoay quanh giữa cô và Hoäc Kiến Phong, là những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên vẻ tỉnh tường.

Cô trịnh trọng tháo kính ra, lấy trong tủ gương ra một lọ thuốc đặc trị ở phía trong cùng, từ từ đổ ra lòng bàn tay rồi thoa đều rồi chầm chậm xoa dọc theo lông mày và má theo vòng tròn…

Bệnh viện K của thành phố.

Hoäc Kiến Phong vừa xuống xe liền nhìn thấy Ngô Đức Cường đứng ở bãi đậu xe.

Lông mày anh ta rũ xuống, vẻ mặt lo lắng.

Hoäc Kiến Phong lập tức nhíu mày: “Tình hình thế nào rồi?” Ngô Đức Cường bắt gặp ánh mắt của anh, mở miệng, lại cúi đầu chột dạ, cắn chặt môi.

“Nói.” Giọng nói khàn khàn của Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, cảm giác ớn lạnh lập tức bao trùm.

Ngô Đức Cường nhắm chặt hai mắt, thấp giọng nói: “Cậu tới phòng bệnh nhìn thì sẽ biết.” Sau khi dứt lời, anh ta cất bước trên đôi chân dài của mình và trực tiếp đẩy Hoắc Kiến Phong đến phòng bệnh ICU cao cấp nơi Tống Phi Phi đang điều trị.

Trong phòng bệnh.

Tống Phi Phi tóc rối bù xù và cuộn tròn trong góc với đôi chân trần, cầm một con dao mổ mà không biết đã lấy từ đâu, và không ngừng khua tay đề phòng với không khí xung quanh.

Sáu bảy nhân viên y tế vây quanh, giữ khoảng cách an toàn, không ngừng nhẹ giọng an ủi.

“Cô Tống, đừng lo lắng, chúng tôi ở đây là để giúp cô.” “Đúng vậy, cô Tống, đây là bệnh viện.

Chúng tôi đều là bác sĩ và sẽ không làm hại có.

Một khi có ai đó cố gắng tiếp cận.

Tống Phi Phi ngay lập tức vung vẩy con dao trên tay, trong miệng hoảng sợ thì thào: “Đừng đến đây, các người đừng đến đây. Kiến Phong, Kiến Phong đang ở đâu? Kiến Phong của tôi đâu?” Hoäc Kiến Phong nhìn cảnh này, trong đôi mắt sâu u ám của anh nổi lên một cơn giông bão.

Anh nắm lấy áo khoác của bác sĩ Lê, lạnh lùng hỏi: “Sao lại có thể như vậy?” Đối mặt với đôi mắt đáng sợ đó, bác sĩ Lê bất giác sững người.

Tuy nhiên, anh ta vẫn cố gắng hết sức để duy trì sự chuyên nghiệp và ổn định, đồng thời giải thích: “Sau khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy có triệu chứng mất trí nhớ và cô ấy không thể nhìn thấy gì trong mắt. Chúng tôi đã kiểm tra chỉ tiết cho cô ấy và cô ấy không có vấn đề gì về thể chất. Chỉ là chỗ tụ huyết trong đầu chưa được tiêu biến và hấp thu hoàn toàn nên có thể gây chèn ép lên một số dây thần kinh, chỉ cần tiêu tan và hấp thụ hoàn toàn sẽ trở lại bình thường.” Hoắc Kiến Phong nắm chặt áo khoác của bác sĩ, siết chặt tay: “Phải cần bao lâu nữa?” “Điều này chúng tôi không thể nói rõ được, điều này còn tùy thuộc vào thể chất của bệnh nhân”.

Bác sĩ Lê dừng lại và nói thêm: “Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ quan sát chặt chẽ.

Khi cần thiết, chúng tôi sẽ không loại trừ việc sử dụng thuốc tiêu huyết khối để điều trị bổ trợ.

Dường như nghe thấy giọng nói của Hoắc Kiến Phong.

Tống Phi Phi ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt không thể trông thấy gì lóe lên những giọt nước mắt, tiếng lẩm bẩm trong miệng càng rõ ràng: “Kiến Phong, Kiến Phong anh đang ở đâu? Đừng bỏ em, đừng bỏ em lại một mình……

Cô ta cố gắng tiến về phía trước, nhưng dường như sợ và không biết có bao nhiêu người đứng bên cạnh mình, con dao mổ trên tay càng lúc càng điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận