Chương 144: Thục Nhi không phải kẻ giết người
Nhưng người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh và không chút dao động, như thể anh không nghe thấy.
Cảnh sát trưởng Phong nhìn Ngô Đức Cường, rồi nhìn Ôn Thục Nhị, và vẫy tay ra hiệu cho viên cảnh sát tháo còng tay.
Ông ta nghiêm túc nói: “Cô ba, mời cô đi!”
Ôn Thục Nhi đứng thẳng lưng, không liếc mắt lấy một cái, bình tĩnh đi quanh bàn cà phê rồi đi ra ngoài.
Ngô Đức Cường sốt sắng đến mức dậm chân, người giúp việc cũng nhìn nhau.
Nhưng từ đầu tới cuối không có ai lên tiếng níu kéo, cũng không có ai nói đỡ thay có.
Trái tim của Ôn Thục Nhi, dần dần lạnh đi từng li từng tí.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn: “Kiến Phong, tôi không hề hạ độc. Lọ cao đó cũng không thể có độc, không thể nào có!”
Pháp y và cảnh sát đông đúc theo sau, rất nhanh sau đó đã chắn đi bóng lưng của cô.
Trong nhà chỉ còn lại người nhà mình.
Ngô Đức Cường xoa xoa tay, lo lắng nói: “Cậu ba, chúng ta phải làm sao đây? Lế nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn cô ba bị đưa đi sao? Suy nghĩ của cô ấy đơn thuần, tấm lòng cũng nhân hậu sao có thể hạ độc được?
Không phải cậu cũng thật sự tin vào cái gọi là bằng chứng đó chứ?” Hoắc Kiến Phong ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm, ánh lên vẻ lạnh lùng: “Đi điều tra lọ cao đó, xem nó rốt cuộc là gì và đến từ đâu! Cô ấy và Tiểu Cao không có ân oán gì, không thể hạ độc để hại một người giúp việc được.” Ngô Đức Cường lúc này mới phản ứng lại, cậu ba không phải là không quan tâm đến cô ba, mà là đang suy nghĩ và phân tích mấu chốt của vấn đề.
Không đợi anh ta lên tiếng, Hoắc Kiến Phong đã trầm giọng nói thêm: “Bên phía cảnh sát, nói với bọn họ rằng chúng ta có thể phối hợp làm việc công theo công lệ, nhưng đừng làm cô ấy sợ. Tiểu Cao vừa chết, trong lòng cô ấy chắc hẳn rất buồn.” “Cô ấy” ở đây đương nhiên là chỉ cô ba.
Trong lòng Ngô Đức Cường hoàn toàn yên tâm, khóe miệng bất giác mỉm cười thanh thản.
Trong lòng của cậu ba, rõ ràng vẫn rất thương cô ba.
Vừa rồi anh biểu hiện thờ ơ như vậy, hẳn là sớm đã nhận ra có người định hại cô ba, liền cố ý giả bộ, thả dây dài để câu được con cá lớn.
Nghĩ đến đây, vẻ mệt mỏi và lo lắng của Ngô Đức Cường đã tiêu tan: “Được, thuộc hạ sẽ làm ngay lập tức.” Đêm khuya.
Nhà chính nhà họ Hoắc, trong phòng khách.
Vũ Tuyết Như khoác áo khoác, ngồi vào sô pha bên phải cùng Hoắc Phương Nam, sốt ruột ngáp dài.
Trên ghế sô pha bên trái, Hoắc Nhân Nghĩa nằm ngửa, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Hoäc Tuấn Tú đang trượt máy tính bảng, và vẫn đang giải quyết công việc của công ty.
Sau khi Hoắc Kiến Phong tắm rửa xong, cả người trông sảng khoái, nhưng hai má lại tái nhợt, lộ ra vẻ ốm yếu khiến người ta xót xa.
Anh ngồi trên xe lăn, Ngô Đức Cường túc trực ở bên trái và Huy Hoàng túc trực ở bên phải.
Cảnh sát trưởng Phong đưa một vài cảnh sát mặc đồng phục đứng thẳng sang một bên.
Bầu không khí căng thẳng như vậy cho đến khi dì Mẫn đỡ bà cụ chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!