Chương 27: Tức giận vô cớ “Tại… tại sao chứ?”
Ôn Thục Nhi giả vờ tỏ ra SỢ hãi, VỘi vàng lui về phía sau nhưng trong đầu lại nhanh chóng SUy nghĩ.
Mấy năm nay, cô chưa bao giờ vướng vào rắc rối với bất kì ai, chỉ là lần duy nhất đây cô có dạy cho Ôn Như Phương và Hoắc Tuấn Nghĩa một bài học.
Tuy rằng Hoắc Tuấn Nghĩa không giữ mồm giữ miệng, nhìn qua thì rất hung hăng nhưng kỳ thật suy nghĩ lại khá đơn giản, nghĩ gì nói đấy, tuyệt đối sẽ không giở trò ở Sau lưng.
Như vậy, những người này chỉ còn có thể có liên quan tới Ôn Như Phương.
Suy nghĩ tới đây, đáy mắt Ôn Thục Nhi lướt qua một tia sắc bén.
Chắc là người của Ôn Như Phương, vì chiếc châm bạc của cô, CÔ ta xuống cho tôi,” Rồi cô ta nhận lấy một con dao nhỏ, dùng đầu lưỡi liếm lưỡi dao, ba người đó từng bước từng bước ép sát Ôn Thục Nhi.
“Đừng, đừng như vậy, tôi cầu xin mấy người đừng như vậy.” Lưng Ôn Thục Nhi dựa sát vào vách tường, bối rối bất lực mà cầu xin tha thứ.
trong quyển sách.
Cô càng tỏ ra SỢ hãi thì cô gái ở vị trí trung tâm lại Càng hưng phấn: “Kêu đi, kêu đi, kêu càng lớn càng tốt. Đến lúc đó, cả trường sẽ biết rằng cô chẳng những là một đứa ngốc mà còn là một kẻ tàn phế nữa! Ha ha ha…” Sau đó, cô ta giơ cao lưỡi dao sắc bén đang cầm trong tay lên.
“Dừng tay.” Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía sau thì không biết hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú này xuất hiện từ khi nào.
Một người ngồi ở trên xe lăn, một người lại đang cầm di động quay lại đây quản mấy chuyện nhỏ nhặt này của chị mày vậy?” Ôn Thục Nhi nhìn Xuyên qua kính thấy rõ được đó là Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường nên bàn tay đang nắm châm nhanh chóng thả lỏng, đề châm xuống.
Nhưng biểu cảm của cô lại càng ngày càng SỢ hãi: “Cựu mạng, cứu Cứu tôi với,” Ngay lập tức, đôi mắt ngập nước Của cô như bị sương mù che phủ tựa như một con nai nhỏ bị thương, đáng thương, bất lực.
Ngô Đức Cường tiến lên, quơ quơ di động trước mặt cô gái ở vị trí trung tâm: “Tôi đã ghi lại toàn bộ nhất cử nhất động của các cô rồi. Nếu các cô vẫn không đi thì tôi sẽ đưa đoạn video này nộp lên trường học, hơn nữa cũng sao? Tôi cảnh cáo hai anh, nếu là người biết điều thì hãy nhanh chóng xóa đoạn video đó rồi cút đi, nếu không cũng đừng trách tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cả hai người.” Nơi này là trường học, cô ta ỷ vào người đông thế mạnh, căn bản không tìm số điện thoại của hiệu trưởng rồi ấn vào nút gọi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!