287
Hoàng cung, nước Thanh Bạch.
Trong toilet phòng ngủ, Tiêu Nhi ngồi trên nắp bồn cầu, mười ngón tay thon dài lướt trên máy tính mini.
Từng hàng số liệu được nhập vào máy, bên góc phải dưới màn hình vẫn có dấu “x”, ký hiệu của không có internet. Tiêu Nhi thả lỏng, chưa kịp tắt màn hình thì nghe thấy tiếng đập cửa. “Phu nhân, người không sao chứ? Người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải bụng bị khó chịu không?” Sa Lệ ngoài cửa lo lắng. “Tôi không sao, tôi đang đọc sách, đang đến đoạn hay, tôi ra ngay.”
Mặt Tiêu Nhi trần xuống, vừa trả lời, tay vừa đẩy nhanh tốc độ đánh máy.
Giao diện màn hình đen trắng bỗng chuyển thành nhiều màu sặc sỡ, mắt Tiêu Nhi sáng lên. Cô nhanh chóng mở trang web, khi con trỏ chuột đưa vào ô tìm kiếm, ngón tay cô run lên.
Nhưng một giây sau, cô vẫn kiên định nhập ba chữ “Hoắc Kiến
Phong”.
Màn hình bắt đầu load, cô cắn môi, tim không điều khiển được mà đập nhanh.
Cô hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh.
Lát sau màn hình hiện lên tin tức liên quan đến “Hoắc Kiến
Phong”.
Mấy từ khóa bệnh, nằm viện, cứu giúp… không có cái nào.
Tại sao lại như vậy?
Tiêu Nhi nhíu mày.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Sa Lệ thúc giục: “Phu nhân, người ổn chứ? Có phải tế chân rồi không? Có cần nô tỳ vào đỡ người không ạ?” “Không cần, không cần, tôi ra ngay” Tiêu Nhi vội đáp, tiện tay nhấn nút xả bồn cầu.
Tiếng nước ào ào chảy, cô đóng máy lại, giấu máy tính vào sau tường, sau đó lấy bừa một quyển sách trên tủ, sửa lại quần áo rồi mở cửa đi ra.
Sa Lệ nhìn cô đi ra, thở phào cung kính nói: “Phu nhân, bữa sáng của người đã xong rồi, mời đi bên này.” “Được” Tiêu Nhi gật đầu mỉm cười, theo cô ấy đến sân thượng ngoài phòng ngủ. Mấy ngày nay cô hay ăn cơm ở đây. Vừa có thể nhìn ánh mặt trời vừa ngắm biển rộng trời cao xanh ngát, còn cả vẻ phồn hoa tựa cẩm nữa. Nhưng cảnh trong lòng cô lại khác hoàn toàn.
Bánh keo tinh xảo, bánh mì mềm xốp, mứt trái cây thơm ngọt…
Tiêu Nhi thở dài, trước mắt lại hiện lên bát cháo gà và cốc sữa đậu thơm phức của ông bà ngoại… “Phu nhân, người không thích những món này ạ?” Sa Lệ thấy cô ngồi im, quan tâm hỏi: “Người muốn ăn gì? Nô tỳ sai người làm cho người nhé?”
Tiêu Nhi hoàn hồn, buồn bã lắc đầu: “Không cần đâu, cứ vậy
Cô nói rồi cầm lấy bánh kem, bắt đầu ăn. đi!”
Bánh kem thơm ngọt mềm mại, vừa vào miệng là tan, trong đầu cô hiện ra những tin tức từ lâu trên màn hình.
Vì sao cô vượt tường lửa vào mạng mà không tìm ra tin gì về Hoắc Kiến Phong nằm viện?
Là nhà họ Hoắc phong tỏa tin tức hay do anh ta giở trò?
Với quyền lực bây giờ của nhà họ Hoắc, có thể phong tỏa tin tức cũng chỉ có mình anh.
Mà kể ra không có tin gì có khi lại là tin tốt! Nếu anh xảy ra chuyện thì cả Cẩm Thành sẽ loạn cả lên rồi, chẳng yên tĩnh được như này.
Tự thuyết phục như vậy, Tiêu Nhi cũng yên lòng hơn, ăn cũng nhanh hơn một chút.
Cô uống xong ngụm sữa cuối cùng thì nghe thấy giọng nói sang sảng của Hồng Liệt. “Noãn Noãn, hôm nay em dậy sớm vậy? Khỏe hơn chưa em?” Anh mặc âu phục màu xám, dáng người cao thẳng, vài bước đã đi vào đại sảnh.
Trên mặt đầy ý cười, khóe mắt đuôi mày tràn đầy dịu dàng và quan tâm.
Tiêu Nhi bỏ ly xuống, từ từ đứng dậy: “Khỏe lắm!”
Không cần đợi lệnh, Sa Lệ tự giác hành lễ với Hồng Liệt rồi đi ra ngoài.
Hồng Liệt đánh giá Tiêu Nhi vài lần, thấy cô đã khỏe hơn mấy hôm trước nhiều, mới yên tâm nói: “Ừm, đúng là khỏe hơn nhiều. Mẫu hậu đang tự mình chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Vân Thiên, em có muốn đi xem với anh không?”
Từ khi tỉnh lại, Tiêu Nhi còn chưa ra khỏi cửa lần nào. Mắt cô sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Thời gian trôi qua nhanh quá, anh không nhắc chắc em quên béng nay là sinh nhật 5 tuổi của Vân Thiên.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!