Chương 514
Tiêu Nhi giống như mọi người uống một hớp cạn ly rượu trên bàn, giả vờ đắc ý: “Chồng, em biết mà, anh là lợi hại nhất. Tài năng tuyệt vời của anh phải được nằm trong dự mục hùng mạnh và bá đạo như của anh Kenny đây, mới có thể thể hiện rõ tài năng của anh. Anh là niềm tự hào của em.”
“Nhưng, điều này vẫn còn chưa đủ nha.”
Giọng nói của cô khẽ ngừng lại, đổi chủ đề: “Anh không được dương dương tự đắc, kiêu ngạo tự mãn, nhất định phải cố gắng làm việc hơn, phấn đấu chuyển giao sớm dự án của anh Kenny, từ kế hoạch biến thành hiện thực, giá trị hiện thực mà nó nên có
Đôi mắt cô long lanh trong veo.
Bọn họ muốn rời khỏi nơi này, sống sót mà rời đi, còn muốn quyết mọi vấn đề, khiến toàn thế giới có thể an toàn rời khỏi.
Hoắc Kiến Phong hiểu ý nghĩ của cô, dịu dàng nói: “Anh biết, em muốn nhanh chóng về nhà, đúng không?”
“Đúng, cũng không hoàn toàn đúng.”
Tiêu Nhi đặt ly rượu xuống, hai tay tự nhiên mà ôm lấy cánh tay anh: “Quan trọng nhất tất nhiên là thế giới của hai người chúng ta.” Người ngồi ở đây đều là người trưởng thành, ai cũng biết trong lòng mà bật cười, không ai thắc mắc về ẩn ý trong câu nói này.
Hoắc Kiến Phong cười dịu dàng, yêu chiều nói: “Được, anh nhất định sẽ cố gắng. Có điều công việc của anh bây giờ, không chỉ là làm việc vì công việc, mà anh phát hiện bây giờ anh càng ngày càng có hứng thú với dự án này hơn, cho dù em và anh Kenny không thúc giục, anh cũng muốn nhanh chóng thực hiện nó, thực hiện càng tốt hơn.”
Kenny Đinh vừa nghe thấy lời này, lập tức lại trở lên kích động: “Ha ha, hay, nói rất hay.” Anh ta bưng ly rượu lên: “Nào, anh Phong, tôi lại kính anh một ly, cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi.”
“Tôi cũng muốn cảm ơn anh, đã cho tôi cơ hội này.” Hoắc Kiến Phong thuận theo, nhấp một ngụm trong ly.
Cảm nhận cánh tay mình bị vặn một cái, anh nhìn về phía Tiêu Nhi đang ngồi bên cạnh mình: “Yên tâm, đợi sau khi dự án này hoàn thành, anh nhất định sẽ nhanh chóng đưa em trở về.”
“Cái này cũng tạm được.” Tiêu Nhi cười híp mắt, gương mặt tràn đầy thơ ngây.
Mọi người nhìn thấy họ tương tác với nhau, một người già dặn trầm tĩnh, một người trẻ trung ngây thơ, rõ ràng là hai phong cách trái ngược nhau, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại không hề có cảm giác khó chịu. Sau thời gian điều trị này, mặc dù sức khỏe của Đinh Thanh Thanh vẫn còn tương đối yếu, nhưng đã không cần phải ngồi sẽ lăn nữa, cho thể đi lại bình thường rồi.
Cô ta từ vị trí bên cạnh Tiêu Nhi đứng dậy, nâng lý với Kenny Đinh, trịnh trọng nói: “Bố, bây giờ con có vết thương trên người, không thể uống rượu. Liền lấy nước thay rượu, chúc mừng dự án của bố nhanh chóng tiến triển, sớm hiện thực hóa dự án của mình.”
“Tốt tốt.”
Kenny Đinh vui vẻ đứng dậy: “Vậy bố cũng hy vọng con có thể nghe lời của cô Nhi, an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày bình phục.”
Đinh Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, uống một nửa nước trong cốc.
Ánh mắt của cô ta chuyển từ người Kenny Đinh sang Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, lại chậm rãi nhìn những người có mặt xung quanh: “Tôi còn muốn nhân cơ hội này, cảm ơn chú Phong và chị Nhi, cảm ơn những sự đóng góp của bọn họ với tập đoàn Hùng Ưng, cảm ơn chị Nhi đã bỏ những hiềm khích trước kia mà cứu mạng em hết lần này đến lần khác. Ngoài ra, cháu còn muốn cảm ơn các vị chú bác trưởng bối có mặt ở đây, cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ở bên cạnh cháu, cảm ơn mọi người vẫn luôn chăm sóc và bao dung với cháu.”
Tất cả mọi người đều đã nghe qua việc Đinh Thanh Thanh thay đổi tính tình, nhưng hầu hết mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta cung kính khiêm tốn như vậy.
Mọi người ngẩn ra, sau đó mới cầm ly rượu lên, nhẹ nhõm cười nói: “Không dám không dám, cô dưỡng bệnh hồi phục cho tốt đi, chúng tôi đều đợi cô khỏe lại để tái chiến giang hồ đấy.”
Đinh Thanh Thanh cười, không hề tiếp lời.
Cô ta uống hết nước trong cốc, lại quay sang nhìn Kenny Đinh, xin lỗi: “Bố ơi, hôm nay con vẫn còn một chuyện muốn nói với bố và mọi người, con muốn nghỉ ngơi mấy ngày nữa rồi sẽ dẫn theo một số người rời khỏi nơi này, đến đại lục sinh sống. Đến lúc đó, e rằng không thể ở bên bố và mọi người nữa.”
Những người khác nghe thấy vậy, không khỏi nhìn nhau, xì xào. “Có ý gì vậy? Cô chủ muốn đi sao?”
“Lẽ nào, thật sự thay đổi tính tình rồi sao?”
“Ông Đỗ, không phải ông nói viên đạn không ảnh hưởng đến não sao? Sao lại thành thế này?”
Bác sĩ Đỗ cạn lời: “Sao tôi có thể biết được chứ? Cô chủ muốn đi thì đi thôi, cũng không phải lại đến. Có lẽ, lần này thật sự sợ rồi, loại thay đổi này không tốt sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng cứ có cảm giác không thể tin được, khiếp sợ”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!