Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi

Chương 647

Hoắc Kiến Phong di theo Tống Phi Phi qua bày tám khúc queo thì dừng lại trước một căn phòng bệnh.

Tổng Phi Phi đầy cửa ra rồi làm một động tác tay mời bọn họ.

Hoắc Kiến Phong đẩy xe đi vào, Ngô Đức Cường cũng theo phàn xạ định đi vào theo thì bị Tống Phi Phi ngăn lại: “Trợ lý Cường, chúng ta chờ ở ngoài này là được rồi.”

Ngô Đức Cường lo lắng: “Cậu ba..”

Hoắc Kiến Phong quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an rồi tiếp tục lăn xe vào.

Cánh cửa phòng phía sau Hoắc Kiến Phong đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Ngô Đức Cường và Tổng Phi Phi.

Trong căn phòng bệnh rộng rãi có một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc xe lăn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ quay lưng về phía cửa phòng.

Hoắc Kiến Phong đặt tay lên xe lăn với vẻ mặt căng thằng, nhíu sát đội lông mày lại: “Anh cả?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt của Hoắc Tuần Tủ. Trên khuôn mặt ấy, một nửa thì dữ tợn còn một nửa thì anh tuấn

Anh ta nhắm mắt lại, khẽ nhếch miệng cười: “Kiến Phong, em vẫn thông minh như thể.”

Dứt lời, anh ta từ từ xoay người lại nhìn về phía Hoắc Kiến Phong bằng ánh mắt bình thàn yên lặng.

Anh ta gầy hon so với trước đây nhưng đôi mắt hoa đào ấy vẫn lóe lên sự thông minh lanh lợi như trước, thậm chí nhìn các ngũ quan còn sắc sảo hơn trước.

Hoắc Kiến Phong cười nhạt: “Anh cà, anh ra lúc nào vậy? Đi vào đó một chuyến, bây giờ nhìn anh khác hơn trước nhưng lại có sức sống hon.”

Giọng điệu của Hoắc Tuấn Tú điểm đạm: “Nói ra thì cũng đều là nhờ phúc của em.”

Hoắc Kiến Phong nhìn cảnh vật xung quanh rồi thản nhiên hỏi: “Tổng Phi Phi giúp anh ra ngoài à? Hay là được phóng thích?”

“Là ai giúp anh hay vì lý do gi đều không quan trọng. Nhưng nếu anh đã thản nhiên ngồi đây thì điều đó chứng tỏ thủ tục hợp lý hợp pháp.” Từ đầu đến cuối trên gương mặt của Hoắc Tuấn Tủ vẫn duy trì nụ cười gợn sóng cố lo sĩ: “Kiến Phong, đối với quan hệ giữa hai chúng ta thì không cần nhiều lời khách sáo làm gì, Anh sẽ đi thẳng vào vấn để luôn, Những tài sản và CỐ phần của công ty mà em chuyển cho Tiêu Nhi trước đây chi sợ không có ý nghĩa gì.”

Hoắc Kiến Phong nhướn mày hoài: “Anh cả, những lời này của anh có ý gì vậy?”

“Bởi vì những thứ đó là thuộc về tài sản của nhà họ Hoắc, mà em lại không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc của chúng tôi nên đương nhiên sẽ không được giài quyết quyển lợi.” Hoắc Tuấn Tủ nói xong thì anh ta lấy từ bên cạnh chiếc xe lăn ra một báo cáo đưa cho Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong đón lấy, tiện tay mở ra hai trang giấy.

Trên đó là hai phần giám định quan hệ huyết thống, một phần là của anh với Hoắc Phương Nam còn một phần là của anh với Vũ Tuyết Như. Mặt trên có ghi kết quả giám định quan hệ huyết thống là hoàn toàn không phù hợp, không phải bố ruột cũng không phải mẹ ruột…

Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong như bị chấn động nhưng anh vẫn bình tĩnh gấp bản báo cáo lại rồi nè một nụ cười đầy hàm ý: “Quả thật năng lực của anh cả như không bình thường chút nào. Có điều xem ra anh cũng vừa mới biết được chuyện này thôi.”

“Tại sao em lại không hề ngạc nhiên một chút nào vậy?” Trong mắt của Hoắc Tuấn Tủ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Em đã biết từ lâu hay là em với mẹ của em vẫn luôn cùng nhau bày mưu tính kế?”

Không đợi Hoắc Kiến Phong trà lời, bỗng nhiên anh ta cười một cách thoải mái: “Không sao cả, điều đó không quan trọng. Quan trọng là… em cũng đong ý với chuyện này, không phải sao? Mặc kệ là năm đó mẹ của em mắt kém mắt mờ bế nhẩm em thì dù sao đi nữa bà ta chưa bao giờ sinh con. Bà ta chỉ muốn mượn chiều vì nhà họ Hoắc mà sinh đứa con để được bước nhà họ Hoắc, bây giờ việc bà ta bế em từ nơi khác đến cũng không quan trọng nữa rồi. Nếu đã xác định rõ em không phải là người nhà họ Hoắc, không có quan hệ huyết thống gì với chúng tôi vậy thì những năm qua nhà họ Hoắc đã bồi dưỡng đào tạo em cùng với những hào quang rực rỡ và tài sản mà em có được đều phải thuộc về nhà họ Hoắc.”

Hoắc Kiến Phong lẳng lặng nhìn anh ta rồi vẫn ung dung cười một cách tao nhã: “Anh cả à, nếu anh đã năm trong tay tài liệu quan trọng như vậy thì vì lẽ gì mà anh không chọn một nơi quang minh chính đại để công bố trước toàn thể mọi người mà lại chọn đội có với em ở trong này chứ? Điểu này thật không giống với phong cách đuổi cùng giết tận của anh lắm. Rốt cuộc thì anh dang muốn gi?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận