Chương 666
Trong mắt Trần Minh Thư xẹt qua một tia sáng, cô ta sâu kín nhìn Hoắc Kiến Phong: “Chuyện này, đương nhiên phải hòi người trong cuộc chúng ta rồi.”
Đám người tức sôi trào, đấy hứng thủ nhìn Hoắc Kiến Phong. “Tổng giám đốc Hoắc, anh có biết bố mẹ ruột của anh là ai không?”
“Anh có kế hoạch nhận nhau với bọn họ không?”
“Anh phải đi tìm bọn họ à?”
“Trước đây một mình anh xử lý cổ phần và tài sản của nhà họ Hoắc, bây giờ sẽ trả lại cho nhà họ Hoắc chứ?”
“Anh Hoắc, đứa nhỏ mà anh bể bây giờ không ổn lắm, lương tâm anh có thấy bứt rứt không?”
Câu hỏi này đến câu hỏi khác, không hề có ý định cho Hoắc Kiến Phong thời gian dể tho. Ngô Đức Cường tức giận siết chặt nắm tay, dùng ảnh mắt âm thẩm giao tiếp với Hoắc Kiến Phong: Câu ba, những người này rõ ràng là đang cấu kết với Trần Minh Thư, tôi sẽ đuổi bọn họ đi.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, nhưởng mày. Có vẻ như bọn họ tạm thời còn chưa biết.
Về mặt anh vẫn luôn bình tĩnh như trước, lạnh nhạt nói: “Cầm ơn mọi người đã quan tâm tôi và nhà họ Hoắc chúng tôi như thể. Đợi đến sau khi bố mẹ tôi bình phục rồi xuất viện, chúng tôi rồi sẽ cho mọi người câu trả lời. Trước mắt đối với tôi thì sức khỏe của họ mới là quan trọng nhất.”
“Tổng giám đốc, anh biết họ không phải bố cha mẹ ruột của anh, còn hiểu thảo với bọn họ như vậy, là bởi vì không muốn từ bỏ hào quang của vị trí cậu ba nhà họ Hoắc sao? Vẫn không nỡ từ bỏ gia sản nhà họ Hoắc? Ấy, tôi biết mà. Anh cũng sợ bố mẹ ruột của mình không có gia cành hiển hách như nhà họ Hoắc phải không?”
Người vừa tự hỏi tự đáp chính là phóng viên giả đứng cách Trần Minh Thư không xa, không ngừng dùng ảnh mắt trao đổi với Trần Minh Thư.
Ngô Đức Cường chịu không nổi, tức giận đầy máy quay vào mặt người đàn ông kia: “Ăn nói bậy bạ. Cậu ba của chủng tôi từ trước đến nay đều dựa vào thực lực của mình. Các người thì biết cái gì chứ, không được phép suy đoán lung tung.”
Hoắc Kiến Phong vỗ vai Ngô Đức Cường, ý bảo anh ta cử an tâm đừng nổi nóng, nhưng ánh mắt anh lại nhìn phóng viên giả kia nói. “Tôi có thể trà lời anh, nhưng anh đang giả danh phóng viên để phỏng vấn. Nếu anh không sợ phải chịu trách nhiệm pháp lý, thì tôi sẽ trả lời.”
Giọng điệu rất nhẹ, ánh mắt rất nhạt, nhưng lại giống như gió lạnh cuộn vào băng tuyết, khiến người ta lanh run lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt phóng viên giả trở nên trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!