Chương 3 : Lạnh Lùng
Hác Thế Kiệt hôm nay đi về biệt thự , cũng đã một tuần rồi anh chưa về đây .
" Hác Thế Kiệt con có xem ta là mẹ không? Tại sao một tuần nay con không về ? Có có biết mình vừa mới cưới vợ không ? Có người vợ nào như Thạc Hy không? Phải nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo không? "
" Con bận công việc "
" Công việc ? Con xem ta là đồ ngốc sao ? "
" Mẹ ..."
" Thế Kiệt , con làm mẹ thất vọng quá , Tiểu Du đã lấy chồng rồi tại sao con không buông bỏ mà mở lòng với Thạc Hy "
Hác Thế Kiệt xoay mặt ra chỗ khác .
" Thế Kiệt ? Thạc Hy là một cô gái tốt , con nên mở lòng với con bé "
Hác Thế Kiệt không nói gì bỏ đi lên lầu , mở lòng sao? Trái tim anh đã thuộc về Trương Tiểu Du rồi , làm sao mở lòng với Trác Thạc Hy được đây .
Hác Thế Kiệt mở cửa phòng thì thấy Trác Thạc Hy đang ngồi ở ban công nhìn xa xăm . Hác Thế Kiệt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của cô mà nhớ lại Trương Tiểu Du của anh , anh không thể nào đón nhận thêm một ai vì Trương Tiểu Du lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí anh .
Hác Thế Kiệt đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại , Trác Thạc Hy giật mình khi nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh của anh .
Trác Thạc Hy đứng dậy đi lại sofa ngồi chờ anh ra , đã một tuần nay cô chưa được gặp anh .
Hác Thế Kiệt hơn 30 phút mới đi ra ngoài .
" Thế Kiệt anh ăn gì chưa? " cô nói nhưng tay bấu vào nhau
" Tôi ăn rồi "
" Sao mấy hôm nay anh không về nhà ?"
" Trác Thạc Hy đừng xem mình là vợ tôi "
" Vâng , em biết rồi " giọt nước mắt cô lăn xuống .
Đêm đó Hác Thế Kiệt ở miết trong thư phòng mà không về phòng ngủ , Trác Thạc Hy đã chờ anh hơn 2 giờ sáng nhưng vẫn không thấy anh.
Ngày hôm sau Trác Thạc Hy xuống nhà với nét mặt bơ phờ , bà Hác nhìn mà nhíu mày .
" Thạc Hy ? "
" Dạ mẹ "
" Con đã gọi Thế Kiệt xuống ăn sáng chưa ?"
" Dạ chưa , vậy để con lên gọi anh ấy "
Trác Thạc Hy định đi lên thư phòng gọi anh thì Hác Thế Kiệt đã từ từ đi xuống .
" Pha cho tôi ly cafe " anh nói với người làm đứng gần đó .
" Để em pha cho anh " Viên Thạc Hy nhìn anh nói
" Không cần đâu , em không biết khẩu vị của tôi đâu "
" Em có thể từ từ học mà "
" Tôi đã nói không cần " anh nghiêm mặt nhìn cô
" Thế Kiệt " bà Hác lên tiếng .
Hác Thế Kiệt không nói gì bỏ vào phòng ăn sáng , nếu anh còn ở lại nhất định sẽ bị bà Hác trách mắng .
Bà Hác đi lại nắm tay an ủi Trác Thạc Hy , bà biết cuộc hôn nhân này cô đã chịu nhiều thiệt thòi tổn thương .
" Thạc Hy ? Mẹ xin lỗi "
" Không phải là lỗi của mẹ đâu , là con cam tâm tình nguyện gã cho anh ấy "
" Mẹ tin một ngày nào đó Thế Kiệt nhất định sẽ hiểu được tấm chân tình của con "
" Vâng "
...----------...
Hác Thế Kiệt đêm hôm đó sau khi tắm xong đã lấy gối lại sofa nằm ngủ , anh không muốn chung chăn chung gối với người mình không yêu .
Trác Thạc Hy đi vào phòng thì thấy Hác Thế Kiệt đã nằm ngủ ở sofa , cô đi lại lây người anh giọng nhỏ nhẹ nói .
" Anh lên giường nằm ngủ đi , em sẽ ngủ ở sofa "
" Không cần đâu "
" Anh làm việc cả ngày rồi , ngủ ở đây không tốt cho sức khỏe đâu "
Hác Thế Kiệt không quan tâm đến lời nói của Trác Thạc Hy mà nhắm mắt không nói gì .
Trác Thạc Hy nhìn anh rồi cười nhạt , anh chẳng thèm để ý tới lời nói của cô .
Trác Thạc Hy bỏ vào phòng tắm , cô ngâm mình trong bồn mà suy nghĩ , cô có nên buông bỏ mối tình đơn phương này không để trả tự do cho anh . Mỗi lần nhìn Hác Thế Kiệt và ông bà Hác lớn tiếng với nhau cô rất đau lòng và tự trách , cô cũng biết ông bà Hác rất thương cô và muốn đều tốt cho cô .
...................
Buổi tối hôm sau Trác Thạc Hy đi biễu diễn dương cầm đến khuya nhưng vẫn được vệ sĩ và tài xế Hác gia đưa đi , ông bà Hác biết đây là đam mê của cô nên cũng không ngăn cản mà ngược lại rất ủng hộ .
Hác Thế Kiệt đi làm về thì không thấy Trác Thạc Hy đâu nhưng anh cũng không hỏi hay quan tâm đến .
Hác Thế Kiệt tắm xong thì đi ra giường nằm dài xuống , anh nhìn hình cưới của cô và anh mà nhíu mày . Anh không thể phủ nhận Trác Thạc Hy rất xinh đẹp lại hiền lành nhưng anh phải làm sao đây để đón nhận tình cảm của cô .
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!