Nhìn lại hiện tại thì có quốc gia nào không bị hấp dẫn bởi những nguồn năng lượng này, vậy nên số lượng các quốc gia muốn hợp tác cùng tập đoàn Doãn thị phải nói là không hề ít!
Sau khi bị Doãn Tư Thần chế nhạo, cuối cùng Mặc Tử Hân cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta là người ưu tú nhất trong thế hệ con cháu của Mặc gia, hiển nhiên thấy rõ thế cuộc trước mắt và cân nhắc nặng nhẹ.
Doãn Tư Thần đây là bộ dạng không sợ trời, không sợ đất! Anh sẽ nghiêm túc nói chuyện liên minh hợp tác với Mặc gia, nhưng hợp tác như thế nào thì là vấn đề phải xem lại!
Mặc Tử Hân dựa vào bản thân có thế lực trong quân đội và cả hệ thống chính trị, đương nhiên là kiêu căng tự đắc. Điều này đã ăn sâu vào tiềm thức của anh ta về gia tộc của mình từ khi còn nhỏ, nên đã thành một thói quen luôn dùng thái độ cao cao tại thượng với người khác.
Đối với Doãn gia, hiển nhiên Mặc Tử Hân cũng như vậy.
Nhưng anh ta đã quên mất một điều!
Doãn Tư Thần căn bản không biết sợ là gì! Hay nói cách khác, tập đoàn Doãn thị không sợ anh ta!
Dù Mặc Tử Hân có quyền lực một tay che trời, chẳng qua cũng chỉ che khuất được một vùng trời. Hơn nữa, gốc rễ tập đoàn Doãn thị vốn không phải ở trong nước, Doãn gia có cao hứng thì phát triển tại đây, không cao hứng thì lại cư ngụ tại ngoại quốc.
Đến lúc đó không phải Mặc gia chỉ có giương mắt nhìn? Vả lại điểm chính yếu nhất là Mặc gia còn không can thiệp được đến thành phố N và cả thành phố S, hai nơi này là địa bàn của Doãn Tư Thần. Nếu Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần có xung đột, thì lãnh đạo hai thành phố sẽ nghiêng về phía ai? Thậm chí cả những người có quyền lực hơn ở phía trên sẽ nghiêng theo ai?
Tự hiểu đáp án, cho nên dù bức bối khó chịu, Mặc Tử Hân đều phải bày ra khuôn mặt điềm tĩnh tươi cười!
Nhưng quá nhanh chóng nghĩ đến cân nhắc điểm lợi và điểm thiệt, Mặc Tử Hân lại càng tức tối muốn thổ huyết. Đến tận giờ phút này trong cuộc đời, anh ta chưa gặp phải đối thủ nào như vậy!
Chỉ duy nhất Doãn Tư Thần đã cho anh ta một vố thật đau. Không hổ là nhân vật quyền lực ở cả ba châu lục, châu Âu, châu Phi và châu Á!
Nhìn thấy Mặc Tử Hân tựa như đã nghĩ thông suốt, Doãn Tư Thần cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào, cầm bản hợp đồng trong tay ném xuống đất, sau đó lấy một bản hợp đồng khác đặt lên bàn.
Khí thế Doãn Tư Thần tỏa ra, thần thái sáng láng nhìn Mặc Tử Hân: “Bản hợp đồng kia có chỗ sai sót, cho nên tôi đã nghiêm khắc xử lý trợ lý của tôi rồi! Bản hợp đồng này mới là bản hôm nay chúng ta sẽ bàn đến! Vậy thì, Mặc tổng, anh đã chuẩn bị tốt để hợp tác với tôi chưa?”
Việc tới nước này thì Mặc Tử Hân còn có thể nói gì đây? Doãn Tư Thần đã biết được năng lực của anh ta, lại còn triệt tiêu cánh tay đắc lực của anh ta.
Ngoại trừ việc bằng lòng hợp tác ra thì còn có thể nói gì?
Mặc Tử Hân nhịn không được, thở dài một tiếng: “Thiên hạ nói tôi và anh là đế vương ngang tài ngang sức, giờ đây tôi mới hiểu là người ta đã nói quá.. Chỉ là, Doãn Tư Thần, con át chủ bài của tôi không chỉ có như vậy, anh hẳn cũng biết phải không? Cho nên làm người cũng phải có chừng mực, đừng ép người thái quá!”
Bằng không tôi cũng không ngại mà hạ thủ, triệt tiêu đi thế lực của anh! Mặc Tử Hân thầm nghĩ.
Doãn Tư Thần tức khắc nở nụ cười.
Anh không chỉ chặt đi cánh tay trợ thủ của Mặc Tử Hân, mà sáng hôm nay lại chém thêm một cái đuôi của anh ta – Anh đã trực tiếp thu mua một công ty nhỏ tại vùng địa bàn của Mặc Tử Hân.
Anh muốn Mặc Tử Hân hiểu Doãn gia của anh có tiền, có quyền thì muốn làm gì cũng được!
Mặc Tử Hân hít một hơi thật sâu không nói gì thêm, trực tiếp mở hợp đồng trên bàn ra xem, nhìn cẩn thận tỉ mỉ từng chi tiết. Bản hợp đồng này quả nhiên tốt hơn rất nhiều so với bản lúc nãy, nhưng rất nhiều điều khoản vẫn hà khắc như cũ!
Mặc Tử Hân cau mày: “Nếu chúng ta đã công bằng, vậy thì vấn đề tỷ lệ này có phải nên thương thảo lại không?”
“Không có gì phải thương thảo lại nữa!” Doãn Tư Thần trực tiếp từ chối: “Mặc tổng hẳn cũng biết nguồn năng lượng trong nước đang ở tình trạng nào. Tầm nhìn hạn hẹp như vậy sẽ không thể là phong cách của Mặc tổng!”
Mặc Tử Hân cắn răng.. Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ tức giận đến nghẹn như vậy!
Nếu Mộc Nhược Na mà thấy được cảnh này, nhất định cô ấy sẽ vỗ vai đồng cảm với Mặc Tử Hân! Bởi anh không phải người duy nhất, lão đại của cô ấy cũng nhiều năm như vậy đều không thắng được Doãn Tư Thần dù chỉ một lần.
Mặc Tử Hân mới vậy đã tức nghẹn, thì chắc lão đại của Mộc Nhược Na khí tức buồn bực cả đời rồi, bởi anh ta trước giờ chưa bao giờ xoay chuyển được trước sức ép của Doãn Tư Thần!
Doãn Tư Thần làm như vô tình mở miệng: “Nghe nói ở phía Tây Bắc cũng có một nguồn năng lượng khá thú vị..” Anh nói tới đây dừng lại, lời sau đó cũng không cần nói, đối phương tự khắc hiểu.
Quả nhiên sắc mặt của Mặc Tử Hân liền biến đổi!
Tây Bắc! Cũng là nơi có một nguồn năng lượng!
Doãn Tư Thần hiểu ý định hôm nay đã đạt được, nhất thời thoải mái vươn vai ưỡn lưng nói: “Thời tiết đúng là ngày càng mát mẻ! À nghe nói ở quê của Mặc tổng thời tiết rất dễ chịu, bốn mùa đều như mùa xuân?”
Ánh mắt Mặc Tử Hân giấu vẻ kịch liệt, nén tức giận: “Doãn tổng quả nhiên không giống người bình thường! Hợp đồng này quá quan trọng, tạm thời tôi chưa thể trả lời được, tôi sẽ trở về tiến hành họp đại hội cổ đông để ra quyết định!”
Doãn Tư Thần để tay vào túi thủ thế, dáng vẻ ung dung.
Mặc Tử Hân lại cắn răng tức tối. Cả hai đều là những kỳ tài xuất hiện trong các gia tộc lớn, không đối đầu thì còn tốt, giờ lại trực tiếp đối đầu, hiện tại Mặc Tử Hân mới hiểu được một câu..
Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng!
Ở trong phòng hội nghị hai người đàn ông “vui vẻ” bàn chuyện hợp tác, còn bên ngoài thì Cố Hề Hề đi một vòng để yêu cầu bỏ hết các hạn chế của từng phòng ở khu một.
Trời ạ, không biết là ai ra cái quy định này nữa! Còn bắt mình phải đích thân đến ký tên mới được!
Mộc Nhược Na vẻ mặt không quan tâm, nói: “Cô cũng đừng tất bật nữa, tôi đoán chúng ta không còn ở chơi chỗ này bao lâu nữa đâu.”
Hả? Là ý gì?
Cái hợp đồng kỳ hoặc đó của Doãn Tư Thần, quỷ mới tin Mặc Tử Hân chịu ký! Mà mình không ở đó, không biết hai người có đánh nhau không. Nói thật là cả hai đều đẹp trai lắm, đánh nhau bị thương thì..
Cố Hề Hề đã nghĩ theo hướng này thì cũng chả nghĩ thêm được gì khác..
Cố Hề Hề liền nói với Mộc Nhược Na: “Được rồi, tôi không ở lại với cô được nữa, tôi phải nhanh chóng trở lại đó. Vì dự án hợp tác này mà tôi đã đọc rất nhiều sách và tài liệu, tôi không thể bỏ qua cơ hội va chạm thực tế này được! Tôi đi trước nhé!”
Nói xong, không đợi Mộc Nhược Na trả lời thì Cố Hề Hề đã liến thoắng chạy đi.
Mộc Nhược Na rất hiểu tính cách của Doãn Tư Thần, đương nhiên biết vì sao anh cố ý kêu người mang Cố Hề Hề lánh đi chỗ khác. Chỉ là.. cô gái này quá ngây ngô và tự tin rồi!
Cố Hề Hề trở lại phòng họp liền thấy không khí hài hòa đến mức quỷ dị.
Trời ạ, hợp đồng ép người như vậy mà Mặc Tử Hân cười được? Anh ta thật là người của Mặc gia sao? Có thể trơ mắt để Doãn Tư Thần khi dễ như vậy?
Không hợp lý chút nào!
Cố Hề Hề vừa đến, Doãn Tư Thần nhanh chóng ngước mắt nhìn cô. Cô vì lo lắng hai người này đánh nhau nên chạy một mạch đến đây, khuôn mặt hơi ửng đỏ, hơi thở có chút gấp.
Doãn Tư Thần nhìn cô lúc này, bất giác nhớ đến đêm hôm đó, cô ở dưới thân thể của anh cũng là gương mặt ửng đỏ kiều diễm này.
Vừa tưởng tượng đến đây thì anh tức khắc phản ứng lại, Mặc Tử Hân vẫn còn ở trong phòng! Vẻ đẹp này của Cố Hề Hề sẽ không được phép để Mặc Tử Hân nhìn thấy!
Doãn Tư Thần liền bước đến cạnh cô, dùng ngón tay thay lược vuốt mái tóc óng mượt của Cố Hề Hề, cơ thể anh che khuất tầm mắt của Mặc Tử Hân.
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần đột nhiên dịu dàng, đáy lòng cô run rẩy!
Doãn Tư Thần, anh có ý gì đây? Tôi vất vả lắm mới áp chế những ưu tư về anh, sao còn cố tình đến trêu chọc tôi? Không phải anh đối với tình cũ vẫn chưa dứt sao? Sao không đi mà trêu chọc cô ta?
Đúng, là Cố Hề Hề tôi không biết tốt xấu! Còn ảo tưởng có thể tiến thêm một bước đến gần anh. Nhưng anh đã dùng hành động thực tế trả lời, làm tôi hết hy vọng, tôi cũng đã làm theo những gì anh yêu cầu, anh còn muốn thế nào nữa?
Đêm hôm đó coi như.. một giấc mộng mà thôi! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, không có gì mà không tự gánh vác được!
Cố Hề Hề có vẻ muốn anh tránh ra, Doãn Tư Thần thấy trong mắt cô thiếu kiên nhẫn như vậy, đôi mắt anh trầm xuống u ám..
Em thích Mặc Tử Hân vậy sao? Không lẽ chỉ vì gương mặt em giống với Vân Nặc mà cũng như cô ấy, thích Mặc Tử Hân sao?
Doãn Tư Thần nhớ đến hình ảnh Cố Hề Hề tươi cười với Mặc Tử Hân, anh liền cảm thấy lửa giận dấy lên trong lòng, vô ý dùng sức trên đôi tay đang vuốt tóc Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề lập tức giật mình, nhỏ giọng kêu lên: “Ôi đau! Anh nổi điên gì vậy? Sao lại kéo tóc tôi?”
Lúc này Doãn Tư Thần mới phục hồi tinh thần, anh vừa nãy vô ý mải suy nghĩ mà nắm tóc cô: “Vừa rồi là tôi không cố ý, thôi thì.. tóc của tôi cũng để cho em nắm này!” Nói xong, Doãn Tư Thần cúi đầu xuống để Cố Hề Hề nắm tóc anh.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề tự nhiên ân ái như vậy, đúng là trêu gan những người độc thân ở đây.
Cố Hề Hề thấy ánh mắt trêu chọc của Doãn Tư Thần, cô cảm thấy không ổn rồi! Doãn Tư Thần đây.. đang dùng mỹ nam kế với cô sao?
“Khụ.. khụ!” Rốt cuộc Mặc Tử Hân cũng không nhịn được mà đằng hắng hai tiếng. Tuy anh ta biết rõ Cố Hề Hề không phải Vân Nặc, nhưng hai người thật sự quá giống, anh ta không thể thờ ơ với cô.
Doãn Tử Thần nghe thấy Mặc Tử Hân lên tiếng, đáy mắt hiện ra tia không vui, chậm rãi thăm dò thái độ của anh ta đối với Cố Hề Hề, ánh mắt anh nhíu lại.
Xem ra, giáo huấn như vậy vẫn còn chưa đủ..
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!