Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Cố Hề Hề hoảng loạn lấy tay lau nước mắt, làm ra vẻ như không có chuyện gì, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Thật sao? Tôi lại không biết..”

“Ừm, thành phố K là thành phố trung tâm trực thuộc tỉnh Y, ông nội tôi là tổng tư lệnh quân khu tỉnh Y.” Mặc Tử Hân giải thích vắn tắt.

Cố Hề Hề chợt hiểu!

Cũng đúng.. Thế lực Mặc gia ở thành phố này lớn như vậy, Kiều Kỳ kết hôn đương nhiên phải gửi thiệp mời, Mặc Tử Hân không tham dự mới là lạ.

“Nhà tôi thật ra ở thành phố X, cách nơi đây không xa lắm.” Mặc Tử Hân tiếp tục giải thích: “Nhưng sản nghiệp của gia đình tôi vẫn đặt trụ sở chính tại thành phố K.”

Cố Hề Hề gật đầu cho có lệ, cô đối với việc của Mặc Tử Hân hoàn toàn không quan tâm.

“Em sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy? Em có mang theo bác sĩ tới đây không? Hay để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho em? Nếu ở đây có việc gì cứ nói với tôi, nếu tôi ra mặc thì sẽ không có vấn đề gì nữa.” Mặc Tử Hân quan tâm hỏi han.

Cố Hề Hề lắc đầu: “Không có gì, chắc là.. chưa quen thời tiết ở đây? Không sao đâu, tôi không thể tùy tiện dùng thuốc kê đơn bên ngoài được, chút nữa sẽ ổn thôi.”

Cố Hề Hề ngượng nghịu nên cố tìm kiếm một đề tài khác: “Nghe nói hôn lễ này Kiều Kỳ mời nhiều người làm phù rể lắm, anh cũng là một trong số đó sao?”

“Đúng.” Mặc Tử Hân khẽ mỉm cười: “Em.. không phải là phù dâu chứ?”

Cố Hề Hề nhìn bụng mình, nở nụ cười: “Tôi chưa nghe nói có bà bầu nào làm phù dâu cả, tôi là được đi ké một vị khách quý thôi.”

Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười: “Phải rồi, sao em ở đây một mình? Những người khác đâu?”

Anh thấy bên cạnh Cố Hề Hề thậm chí không có trợ lý đi theo, liền đối với Doãn Tư Thần cảm thấy bất mãn, anh nghĩ Doãn Tư Thần đã không chăm sóc tốt Cố Hề Hề.

“Vừa rồi đi chung với họ, nhưng nơi này rộng quá nên đi một hồi tôi bị lạc..” Cố Hề Hề không muốn Mặc Tử Hân biết quá nhiều việc của cô, đành thuận miệng nói dối.

Dù thế nào thì chuyện của cô và Doãn Tư Thần là chuyện riêng giữa hai người. Vậy nên không thể để nhiều người biết.

Đáy mắt Mặc Tử Hân thoáng qua một tia thất vọng. Cố Hề Hề đối với anh vẫn xa cách, anh không phải không nhận ra điều này, trong lòng tự dưng lại có cảm giác thất bại.

Ở tỉnh Y này, Mặc Tử Hân là một trong số ít những người đàn ông được xem là hoàn hảo, không biết bao nhiêu người phụ nữ mơ tưởng muốn gần gũi anh.

Nhưng Cố Hề Hề khác những người phụ nữ đó, cô không những không muốn gần anh, lại luôn luôn giữ một khoảng cách với anh. Nhiều lúc Mặc Tử Hân cũng muốn nhìn chính mình trong gương xem có phải mặt mũi quá khó coi hay không, mà khiến Cố Hề Hề xa lánh anh như vậy?

Nhưng Mặc Tử Hân là một người đàn ông hoàn mỹ, sao ở trong mắt Cố Hề Hề lại giống như lang sói mà bị tránh xa?

Cố Hề Hề không muốn nói, nên Mặc Tử Hân cũng không hỏi, anh sợ sẽ làm cô chán ghét anh.

“Mặc tổng? Sao anh lại ở đây? Mọi người đang ở bên kia chờ anh!” Lúc này một người vội vã chạy đến, vừa thoáng nhìn qua Cố Hề Hề tức khắc kêu lên kinh ngạc: “Vân tiểu thư! Sao cô lại ở đây.. Cô không phải đã..”

Cố Hề Hề ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông xa lạ đang nhìn cô với gương mặt kinh hãi.

Vân tiểu thư?

Ôi, lại thêm một người nhìn cô thành Vân Nặc?

Cố Hề Hề lắc đầu, nói: “Anh nhầm người rồi, tôi họ Cố.”

Nói xong, cô liền quay đầu nhìn Mặc Tử Hân: “Anh có việc cứ đi đi, tôi đi tìm trợ lý của tôi đã.”

Dứt lời, Cố Hề Hề liền đứng lên gật đầu chào người đàn ông kia, rồi xoay người rời đi.

Cố Hề Hề vừa đi, Mặc Tử Hân muốn đuổi theo nhưng bị người đàn ông kia kéo cánh tay lại: “Mặc tổng, tôi hình như chưa tỉnh ngủ? Anh có thể nhéo tôi một cái xem có phải tôi đang mơ không! Trời ạ, tôi đã gặp lại nữ thần của tôi! Nhưng không phải Vân gia đại tiểu thư đã.. Cô ấy.. cô ấy..”

Mặc Tử Hân tức giận trả lời: “Anh lắp bắp cái gì! Cô ấy tên Cố Hề Hề! Lát nữa gặp mọi người tuyệt đối không được nói lung tung!”

Người đàn ông này vẫn như đang mộng du: “Cô ấy không phải Vân Nặc sao? Trời ơi, nhưng thật quá giống.. Là giống nhau như đúc..”

* * *

Cố Hề Hề vì né tránh mọi người nên một mình đi lại ở nơi này, đi một hồi lại bị lạc không biết mình đang đi đâu. Khi cô còn đang mò mẫm tìm đường thì một người hầu bước đến: “Doãn thiếu phu nhân, chủ nhân tôi mời cô đến dùng bữa.”

“Là Kiều Kỳ? À, được.” Cố Hề Hề gật đầu qua loa, cô còn không biết phòng ăn ở đâu, thậm chí cả căn phòng cô vừa ngồi nghỉ là hướng nào cũng không rõ..

Cố Hề Hề đành đi theo người hầu, cô được dẫn đến phòng ăn ở tầng một. Cô vừa bước vào đã thấy Doãn Tư Thần cùng Nhiễm Tịch Vi ngồi sánh vai bên nhau.

Đôi mắt cô rũ xuống, tầm mắt hướng sang chỗ khác. Nỗi đau đã kiềm nén khi nãy lại dâng lên trong lòng..

Cố Hề Hề, không phải đã nghĩ thông suốt hết rồi sao?

Sao còn đau lòng? Phải biết rõ vị trí của mình, làm chuyện mình nên làm.

Cố Hề Hề, mày làm được mà!

Cô tự ép mình hít một hơi thật sâu, từ từ bước đến. Cô không ngồi cạnh Doãn Tư Thần, mà ngồi ở phía đối diện anh, lại chọn ngồi một ở góc chéo vị trí của anh.

“Xin lỗi tôi đến muộn. Chỗ này rộng quá, tôi đi một chút đã lạc đường rồi.” Cố Hề Hề từ tốn giải thích.

“Đều là tôi sai, quên dặn một người hầu bên cạnh chăm sóc cô.” Một người phụ nữ ngồi bên cạnh Kiều Kỳ mỉm cười, nói: “Thật xin lỗi.”

Cố Hề Hề nhìn qua thấy một người phụ nữ khoảng hai mươi bốn, hoặc hai mươi lăm tuổi, cô ta và Kiều Kỳ đang dựa vào nhau thân mật.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, không phải theo phong tục trước hôn lễ một ngày, cô dâu và chú rể không được gặp nhau sao? Nhưng nghĩ lại, hôn lễ này Kiều Kỳ còn không mời cha của anh, thì các phong tục khác cũng không có ý nghĩa gì.

Cố Hề Hề lễ phép cười: “Không đâu, do tôi phương hướng hơi bị kém.”

Điệp Y nhìn Cố Hề Hề với vẻ mặt phức tạp, lại quay đầu nhìn Doãn Tư Thần đang ngồi cạnh Nhiễm Tịch Vi, liền thở dài.

Lúc chưa gặp Cố Hề Hề, thật ra Điệp Y rất bất bình thay cho Nhiễm Tịch Vi. Cô luôn cảm thấy Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần là một đôi yêu nhau, tất cả chỉ vì Cố Hề Hề chen ngang.

Nhưng giờ khi gặp Cố Hề Hề, tận mắt tiếp xúc với cô, Điệp Y lại cảm thấy Cố Hề Hề không giống như người xen vào tình yêu của người khác..

Ánh mắt Cố Hề Hề không nhìn lấy Doãn Tư Thần dù chỉ một lần, từ đầu đến cuối đều cùng Kiều Kỳ và Điệp Y trò chuyện.

Lúc này, Thượng Kha và Mộc Nhược Na bước vào, hai người vẫn còn vừa đi vừa đấu khẩu.

Mộc Nhược Na nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức đến ngồi bên cạnh Cố Hề Hề.

“Hai người sao vậy?” Kiều Kỳ nhìn Thượng Kha, rồi lại nhìn Mộc Nhược Na, nói: “Nãy giờ hai người đi đâu?”

Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: Kiều Kỳ, anh có thể sắp xếp phòng của tôi ở xa phòng của lão đại không? ”

” Vì sao? “Kiều Kỳ khó hiểu hỏi.

Mộc Nhược Na tiếp tục thở dài:” Tôi vốn xinh đẹp đào hoa thế này! Mà mọi người có biết chỉ cần ở đâu có lão đại là ở đó tôi đào hoa cũng thành ế! Tôi đã hai mươi lăm tuổi, mọi người ở đây lần lượt kết hôn cả rồi, không lẽ cứ để tôi tiếp tục một thân một mình như vậy? ”

Khuôn mặt anh tuấn của Thượng Kha thoáng qua tia tức giận:” Em nhìn thử những người đó, ánh mắt hoàn toàn không hề đứng đắn, em phải bị người ta lợi dụng rồi mới cam lòng đúng không? ”

” Làm ơi đi lão đại! Tôi không phải con nít để dễ bị dụ đến vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là một phó tổng giám đốc, ai dám khi dễ tôi? “Mộc Nhược Na hơi bất lực, nói:” Thôi vậy đi, tôi sẽ ở cùng phòng với Cố Hề Hề, được không? Dù sao tôi thấy Doãn Tư Thần lần này đến đây hẳn không còn tâm trí quan tâm Cố Hề Hề, tôi sẽ chăm sóc Cố Hề Hề luôn, được không? ”

Bàn tay đang cầm ly nước của Doãn Tư Thần bỗng khựng lại.

Ánh mắt Doãn Tư Thần lập tức nhìn Cố Hề Hề.

Sắc mặt Cố Hề Hề hơi miễn cưỡng. Khoé miệng cô nhếch lên, nhẹ nhàng nói:” Đúng vậy, ở đây tôi không quen ai ngoài Nhược Na. Tôi không ngại chung phòng với cô ấy, chỉ không biết Thượng Kha có yên tâm về tôi không thôi? ”

Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần nhẹ nhàng híp lại, như đang chịu một áp lực vô hình.

Em nói vậy là ý gì? Em và Nhược Na ở chung phòng, vậy tôi ở đâu?

Nhiễm Tịch Vi ngồi bên cạnh rất hứng thú với cảnh này. Chỉ cần vợ chồng họ bất hòa thì cô sẽ có cơ hội!

” Cố tiểu thư thật biết đùa, tôi sao có thể quản nổi vị phó tổng giám đốc này? “Thượng Kha nhìn Cố Hề Hề, cười nói:” Cố tiểu thư thích ở chung phòng với ai đều được cả! ”

Mộc Nhược Na lập tức ôm lấy cánh tay Cố Hề Hề, vui vẻ nói:” Hề Hề, quyết định vậy nhé! Tôi với cậu sẽ ở một phòng! ”

” Ha hả ha hả.. Mộc tổng đúng là thích đùa. “Giọng nói Mặc Tử Hân từ phía sau truyền đến:” Cố tiểu thư và Doãn tổng là vợ chồng, chúng ta sao lại tự nhiên chia rẽ phu thê người ta? ”

Doãn Tư Thần trước giờ không thích Mặc Tử Hân, nhưng lời này của Mặc Tử Hân đã nói trúng lòng anh, anh gần như muốn đập bàn tán thành!

Chính là Doãn Tư Thần còn chưa kịp mở miệng, thì Nhiễm Tịch Vi ở bên cạnh đã lên tiếng:” Đúng, đúng rồi, tôi vậy mà quên mất, Tư Thần đã kết hôn rồi. Đều là tôi không tốt, tôi còn nghĩ thật không dễ dàng gặp nhau nên tính rủ Tư Thần và Thượng Kha tối nay đi dự bữa tiệc đêm độc thân cuối cùng của Kiều Kỳ. Cố tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi không để ý Tư Thần đã kết hôn nên làm cô không vui, thật xin lỗi cô. ”

Nghe Nhiễm Tịch Vi nói vậy, ánh mắt Doãn Tư Thần một lần nữa trầm lại.

Cố Hề Hề có thể thấy rõ ràng Doãn Tư Thần là đang bằng lòng để Nhiễm Tịch Vi nói vậy.

Nhiễm Tịch Vi lên tiếng xin lỗi không ngừng, nếu cô không thuận theo nói lời tha thứ, không phải tự biến mình thành người nhỏ nhen sao?

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận