Tưởng Huy Âm ngẩng đầu thấy được Tưởng Dật Hải, một cái liếc mắt này của cô ta bao hàm vô số cảm xúc phức tạp, hối hận, tiếc nuối, không cam lòng, phẫn nộ, giãy giụa..
Nhưng Tưởng Dật Hải thì không nhìn đến Tưởng Huy Âm, anh quay sang nói với người hầu: “Tách bọn họ ra, nam toàn bộ bắt lại thẩm vấn, nhốt Tưởng Huy Âm lại.”
Nhóm người hầu đỏ mặt ngượng ngùng bước vào, nhắm mắt để tách đám người đang hoan ái dây dưa kia ra. Dược hiệu trong cơ thể Tưởng Huy Âm đang phát tác rất mạnh mẽ, đám đàn ông kia bị lôi đi nên cô ta theo bản năng bám chặt lấy một người hầu.
Người hầu sợ tới mức thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy! Nhưng sau cùng phải dằn nén sự ghê tởm để đẩy Tưởng Huy Âm ra và nhốt yên cô ta trong phòng.
Tưởng Dật Hải chờ người hầu lôi đám đàn ông kia đi, sau đó anh cũng rời khỏi, bỗng nhiên bước chân loạng choạng.
Tiêu Hằng lập tức đỡ Tưởng Dật Hải, gương mặt không có chút dao động.
“Cảm ơn.” Tưởng Dật Hải cười khổ một tiếng: “Làm phiền anh đưa tôi đi gặp em họ.”
Đôi mắt Tiêu Hằng lúc này mới khẽ dao động, gật gật đầu. Cách đây không lâu thì Doãn Tư Thần đã dặn dò khi Tưởng Dật Hải tỉnh dậy thì để Tưởng Dật Hải đi gặp anh.
Cho nên khi Tưởng Dật Hải nói vậy, Tiêu Hằng không hề do dự mà liền đồng ý.
Khi Tưởng Dật Hải trở lại phòng của Cố Hề Hề, thì phát hiện Cố Hề Hề không có ở trong phòng, chỉ có Doãn Tư Thần đang ngồi trên ghế sofa, ưu nhã chơi đùa với hai quả hạch đào.
Tưởng Dật Hải có thể dễ dàng nhận ra món đồ chơi trong tay Doãn Tư Thần đều có giá trị trăm triệu.
Ban đầu Doãn Tư Thần thích chơi bật lửa, sau đó dần dần những gì có thể không tốt cho em bé trong bụng của Cố Hề Hề thì đều lần lượt bị bỏ hết. Nghe nói hạch đào rất có ích cho não bộ, nên Doãn Tư Thần bắt đầu chơi hạch đào.
Mà dù muốn chơi trò tiêu khiển gì, thì tiêu chí hàng đầu vẫn là không ảnh hưởng đến thai nhi của vợ anh!
Doãn Tư Thần thấy Tưởng Dật Hải đến, anh không đứng lên, chỉ là hướng về phía Tưởng Dật Hải khẽ cười, nói: “Anh họ trước kia không nhu nhược như vậy, hiện tại lại bị một Tưởng Huy Âm chơi đùa trở thành thế này.”
Tưởng Dật Hải thấy trong phòng không có ai khác, tức khắc hiểu Doãn Tư Thần muốn nói chuyện chính sự riêng với anh, nên trực tiếp kéo một ghế dựa ngồi xuống đối diện.
Tưởng Dật Hải cười khổ một tiếng: “Tôi thật sự không nghĩ con bé có thể làm ra chuyện này.”
“Đúng vậy, một thiên kim hào môn đứng đắn quả thật sẽ không làm ra loại chuyện này.” Ngón tay Doãn Tư Thần hơi hơi dừng lại, sau đó đặt hai quả hạch đào trên bàn, hai bàn tay đan chéo vào nhau, nghiêm túc nhìn Tưởng Dật Hải: “Mợ đã gọi cho tôi, dặn dò cứ tùy cơ ứng biến. Anh họ, hẳn là anh hiểu ý tứ lời này của mợ.”
Tưởng Dật Hải quả nhiên hiểu hàm nghĩa những lời này, sắc mặt trắng nhợt: “Không thể có đường sống?
Doãn Tư Thần khẽ lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng:” Anh họ, anh do dự không quyết đoán như vậy, chính là điều tối kỵ của một người thừa kế. ”
Tưởng Dật Hải cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát:” Tôi hiểu ý cậu, Tư Thần. Tôi không phải cậu, không thể có sự quyết đoán và khí phách của cậu. Tôi.. từ khi Nặc Nặc qua đời, cuộc sống của tôi trở nên trống rỗng, không còn gì để theo đuổi. Tưởng gia chỉ có một mình tôi, không có bất kỳ chú bác hay anh em nào có thể tranh đoạt tài sản, trước sau gì Tưởng gia cũng là của tôi. Có đôi khi, tôi thậm chí không muốn làm người thừa kế.. ”
Khoé mắt hẹp dài thoáng vẻ nặng nề:” Anh họ nói vậy là phụ lòng cậu mợ, hai người họ chỉ có một mình anh, mợ đã vì anh mà dốc hết sức lực. Tưởng Huy Âm chỉ là một ngoạn vật không có giá trị, anh họ không thể mê muội mà mất hết ý chí. ”
Tưởng Dật Hải không hé răng nói gì.
Luận khí phách, Tưởng Dật Hải xác thật không bằng Doãn Tư Thần, anh là người rất dễ mềm lòng. Mặc cho Tưởng Huy Âm giở trò tính kế, nhưng tâm anh vẫn nhớ đến tình nghĩa lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho nên muốn tha cho Tưởng Huy Âm con đường sống.
” Khó trách mợ lại nói tôi tùy cơ ứng biến. “Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng:” Thông cáo xóa tên Tưởng Huy Âm khỏi Tưởng gia sẽ được công bố ngay sáng ngày mai. Hơn nữa, không chỉ vậy, Tưởng Huy Âm sẽ phải khôi phục thân phận trước kia. Tưởng gia tuyệt đối không thể chấp nhận vết nhơ này tồn tại. ”
Sắc mặt Tưởng Dật Hải trở nên cực kỳ khó coi, lúng túng nói:” Về sau thì sao? ”
” Về sau? “Doãn Tư Thần cười châm chọc:” Chẳng lẽ anh họ còn muốn gặp lại cô ta? ”
Tưởng Dật Hải trầm mặc.
” Nếu Tưởng Huy Âm bị đuổi ra khỏi Tưởng gia, không còn là Tưởng đại tiểu thư, như vậy cô ta và chúng ta chính là người của hai thế giới khác nhau. Anh họ, không nên mềm lòng vì loại người như vậy, càng không nên phụ sự khổ tâm của Hề Hề dành cho anh. Ngày hôm nay để bảo toàn danh dự của anh mà Hề Hề phải hy sinh thủ tịch trợ lý của tôi. “Doãn Tư Thần không chút khách khí nói:” Hề Hề chỉ là một phụ nữ, còn có thể quyết đoán dứt khoát, anh họ, đến khi nào anh mới chịu bước ra khỏi thế giới riêng của chính mình? Vân Nặc đã thật sự ra đi, không thể sống lại được! Hề Hề vì nể tình Vân Nặc nên luôn liều mạng bảo hộ anh, chẳng lẽ anh muốn để em gái của người phụ nữ mình yêu phải bảo hộ anh cho đến lúc chết sao? ”
Hai câu cuối cùng của Doãn Tư Thần hung hăng đâm vào đáy lòng Tưởng Dật Hải.
Hề Hề đang bảo hộ anh?
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Tưởng Dật Hải tích tắc sáng lên.
” Tôi hiểu rồi. “Tưởng Dật Hải cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Anh tuyệt đối không thể làm Cố Hề Hề thất vọng, không thể phụ sự kỳ vọng của Cố Hề Hề!
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi hơi nhếch lên, anh lấy một phần văn kiện để trên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Tưởng Dật Hải.
” Đây là cái gì? “Tưởng Dật Hải nghi hoặc cầm lấy.
” Hy vọng anh họ không trách tôi tự ý lo chuyện bao đồng, đây là danh sách toàn bộ tài sản của Tưởng Huy Âm. “Doãn Tư Thần ngả người lười biếng dựa lưng vào ghế, chẳng qua chỉ là một tư thế đơn giản nhưng tỏa ra khí phách tự nhiên, tựa như hoàng để bảo tọa.
Ngón tay Tưởng Dật Hải khẽ run lên, xem ra từ rất sớm thì cậu em họ của anh đã bắt đầu hành động? Nếu không thì sao có thể nắm được danh sách tài sản của Tưởng Huy Âm một cách nhanh chóng đến vậy?
” Về số tài sản này thì anh họ tự định đoạt đi. Cho cô ta một phần, hoặc là cả một xu cũng không cho, đều do anh quyết định. Bất quá tôi có kiến nghị một chút, người bị trục xuất khỏi gia môn thì không có tư cách lấy đi bất kỳ tài sản nào. “Doãn Tư Thần nói xong, lập tức đứng lên:” Được rồi, những điều cần nói đều đã nói. Hề Hề đang ở nhà kính ngắm hoa, tôi đi bầu bạn với cô ấy. À phải, Hề Hề nói rất thích cây hoa lan mà anh trồng, anh biết đó, Hề Hề vốn rất yêu hoa lan. ”
Tưởng Dật Hải mỉm cười, thần sắc nhẹ nhàng hơn rất nhiều:” Cứ lấy hoa lan đó đưa cho Hề Hề. ”
Doãn Tư Thần nở nụ cười:” Vậy cảm ơn anh họ. ”
Nói xong câu đó, Doãn Tư Thần không chần chừ, xoay người rời khỏi.
Lúc này Cố Hề Hề đang ở nhà kính ngắm hoa, cô cẩn thận quan sát chậu hoa lan được phối bởi một giống lai mới.
Tiểu Vương cũng nhìn nhìn, sau đó tò mò hỏi:” Thiếu phu nhân, vì sao chị lại thích hoa này đến vậy? Em thấy không có gì đặc biệt hết? ”
Cố Hề Hề xua xua tay nói:” Kỹ thuật lai tạo này rất hiếm thấy, có một lần vô tình chị xem được trong sách cổ ở Vân gia. Người có thủ pháp này hiện nay trên thế giới không còn bao nhiêu người cả. ”
” Đâu chỉ là không còn bao nhiêu, chính xác là toàn cầu tổng cộng chưa đến năm người. “Thanh âm Doãn Tư Thần vang lên từ ngoài cửa.
Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn thấy Doãn Tư Thần, cô mỉm cười, hỏi:” Đã nói chuyện xong rồi? ”
Doãn Tư Thần chậm rãi bước tới, ôn nhu trả lời:” Ừa. ”
Cố Hề Hề do dự một chút, rồi hỏi:” Kết quả như thế nào? ”
Chuyện này không còn là bí mật, chỉ sáng ngày thôi sẽ được công bố rộng rãi, có nói sớm một chút vẫn không khác biệt. Doãn Tư Thần liền trả lời:” Tưởng Huy Âm sẽ bị xóa tên khỏi Tưởng gia, tước đoạt tất cả tài sản và bị trục xuất khỏi Tưởng gia. Từ nay về sau Tưởng gia không có đại tiểu thư. ”
Cố Hề Hề ngẩn ra:” Sự trừng phạt này quá nặng. ”
Mặc dù Cố Hề Hề không thích Tưởng Huy Âm, nhưng cô không có ý đuổi cùng giết tận. Từ nhỏ Tưởng Huy Âm đã lớn lên ở Tưởng gia, tính cách ương ngạnh của cô ta đắc tội không ít người, nhưng tất cả đều nhờ có Tưởng gia che chở nên chẳng ai dám làm gì. Hiện tại bị xóa tên khỏi Tưởng gia, với tính cách của cô ta thì.. e sẽ gánh chịu không ít thống khổ!
” Em không cần quan tâm quá nhiều đến người khác. “Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề đang mải suy nghĩ về việc của Tưởng Huy Âm, tức khắc ẩn giấu cảm giác ghen tuông kỳ lạ, anh đưa tay kéo Cố Hề Hề ngã vào lòng mình, để cô ngồi trên đùi anh.
Tiểu Vương và Tiểu A rất nhạy bén, hai người sớm đã rời khỏi nhà kính và đứng ở bên ngoài.
Cố Hề Hề ngượng ngùng đỏ mặt, cô lấy tay đẩy Doãn Tư Thần ra:” Đừng rộn! Ở đây là nhà kính trồng hoa, bốn mặt kính đều trong suốt, người ở ngoài có thể thấy được đó! ”
Doãn Tư Thần bật cười:” Thì sao? Em là vợ của anh! Anh chính là muốn cho người khác nhìn thấy anh yêu em nhiều như thế nào! ”
Gương mặt Cố Hề Hề càng ửng đỏ, hờn dỗi nhìn Doãn Tư Thần:” Da mặt ngày càng dày mà! ”
* * *
Tưởng Huy Âm đã tỉnh táo lại khỏi sự khống chế của dược hiệu, cô ta còn chưa biết vận mệnh của mình đã bị chú định kết cuộc cay đắng nên điên cuồng gào thét đòi gặp Tưởng Dật Hải. Cô ta lại ra oai theo điệu bộ của đại tiểu thư trước kia, lấy hết đồ đạc trong phòng đập phá gây náo loạn.
Nhưng người trông giữ ngoài cửa căn bản là không quan tâm, mặc kệ ra sao thì vẫn nhắm mắt giả điếc làm ngơ.
Sau khi Tưởng Huy Âm xảy ra chuyện, người bất an nhất là Doãn Tuyết Mạt, nhưng sau khi Tưởng Huy Âm bị bắt nhốt lại thì vẫn không có ai đến tìm cô ta tính sổ, cho đến lúc này thì cô ta mới hoàn toàn yên tâm.
Doãn Tuyết Mạt đứng lên, xoay người muốn đi tìm Tiêu Hằng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!