Hề Hề không phải người biết cách nắm bắt nội tâm người khác, hoặc nói đúng hơn là chỉ số EQ của cô không phải là cao, trong kinh nghiệm về tình trường thì cô hoàn toàn như tờ giấy trắng, đặc biệt sau khi mất đi trí nhớ thì càng ngờ nghệch.
Nhưng ngay lúc này, một người không nắm rõ nhân tâm như cô vẫn có thể nhận ra cảm xúc của bốn người Doãn gia ở đây, bởi lẽ chính bản thân họ cũng không màng đến việc che giấu tâm tình của mình, bao nhiêu nỗi niềm yêu hận đều bộc lộ ra bên ngoài.
Hề Hề theo bản năng liền liếc nhìn Doãn Hạo, người đàn ông này tuy đã sáu mươi nhưng gương mặt tuấn mỹ phảng phất một thời phong độ. Thảo nào Doãn Tư Thần lại có vẻ ngoài yêu nghiệt như vậy, hóa ra được di truyền bởi người cha khí phách hiên ngang, cùng với vẻ đẹp của Tưởng Tuyết. Dù cho gương mặt Tưởng Tuyết giờ đây đã bị sự hận thù làm mất đi nét đẹp, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ kiêu sa một thời con gái của bà.
Tương tự đối với Doãn Tư Dược, anh là một người điển trai tuấn tú so với những người đàn ông thông thường, mặc dù thẳng thắn mà nói thì Mã Diễm thua xa Tưởng Tuyết về cả nhan sắc lẫn khí chất. Nhưng điều mà Mã Diễm thắng được Tưởng Tuyết, lại chính là cách lấy lòng người đàn ông, sự ôn nhu săn sóc đúng lúc có chừng mực. Tưởng Tuyết tuy lộng lẫy nhưng lại lạnh băng, là người lấy sự nghiệp làm trọng, khó trách Doãn Hạo có thể nghĩ đến Mã Diễm, đây cũng không phải điều khó hiểu.
Huống chi, Doãn Hạo vốn dĩ chẳng phải người chung tình, ông chính là một kẻ bạc tình!
Nếu không thì sao năm xưa ông lại dung túng cho Mã Diễm giở trò thị uy kiêu ngạo trước mặt Tưởng Tuyết?
Nếu không thì sao năm xưa Tưởng Tuyết và Mã Diễm tranh đấu với nhau thì ông lại khoanh tay đứng ngoài cuộc?
Chính vì vậy mà Tưởng Tuyết đã sa lầy vào thù hận và tìm mọi cách để trả thù, bà rất hận người đàn ông này!
Nếu đơn thuần không còn tình cảm, Doãn Hạo có thể lựa chọn ly hôn với Tưởng Tuyết. Bà vốn là Tưởng gia đại tiểu thư, sự tôn nghiêm không cho phép bà chấp nhất ăn vạ một người đàn ông. Nhưng Doãn Hạo đã không làm vậy, ông không từ bỏ Tưởng Tuyết, song song đó vẫn phát sinh quan hệ với Mã Diễm. Doãn Tư Dược nhỏ hơn Doãn Tư Thần chỉ vài ba tuổi, nói cách khác thì Tưởng Tuyết sinh ra Doãn Tư Thần không bao lâu, thì ở bên ngoài Mã Diễm cũng đã sinh ra Doãn Tư Dược!
Vậy thì có thể nói Doãn Hạo yêu Mã Diễm nhiều hơn Tưởng Tuyết?
Không, cũng không hợp lý!
Bởi vì nếu như vậy, ông sẽ không lựa chọn sống mai danh ẩn tích gần mười năm nay, không trốn tránh cả thế giới, không lẳng lặng ra bên ngoài mấy ngày trong mỗi tháng, kiên trì che giấu tung tích bản thân.
Vậy nên, người đàn ông ích kỷ này chỉ biết yêu bản thân mình!
Thậm chí đối với cả người phụ nữ tên Trần Mỹ Nga đã cứu ông ở chân núi hoang vắng cũng không ngoại lệ. Mọi phụ nữ đối với ông đều chỉ là công cụ mà thôi!
Doãn phu nhân Tưởng Tuyết là người đầu tiên phản ứng, đã hơn chín năm trôi qua kể từ ngày xảy ra tai nạn ở sườn núi, bà đã dày công bày mưu tính kế để chết cùng với ông, bởi vì bà hiểu đơn giản những kế hoạch thông thường chỉ có thể hãm hại chứ không giết chết Doãn Hạo được! Dù liều cả cái mạng của mình, bà nhất định phải kéo bằng được người đàn ông bà từng yêu say đắm cùng nhau vào địa ngục!
Nhưng chuyện đời khó lường, ai có thể ngờ ngày đó trên xe còn có Doãn Tư Thần, chính vì việc phát sinh ngoài ý muốn này đã dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Nếu không phải vì con trai của mình thì cả can đảm tiếp tục sống bà cũng không có.
Lòng tự trọng và tính cách cao ngạo đã khiến bà bị một cú sốc tâm lý nặng nề, chính vì vậy bà phải trải qua quá trình điều trị với bác sĩ tâm lý suốt sáu năm ở Nam Mỹ. Sự đau khổ tột cùng khiến bà vô cùng căm hận, đến mức ngay cả khi người chồng xa cách gần mười năm xuất hiện trước mặt, thì nỗi uất hận của bà lại dâng trào.
Doãn Hạo đứng an tĩnh một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên, lướt tầm mắt qua mọi người, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cuối cùng đã gặp mặt.”
Doãn lão phu nhân run rẩy đôi chân, muốn tiến đến ôm chầm lấy con trai, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt căm hờn của con dâu đang nhìn bà, cuối cùng bà cam chịu đứng yên. Dù con trai bà đã làm sai, nhưng với vị trí của một người mẹ thì bà hoàn toàn không nỡ trách cứ con trai mình một câu, bởi lẽ mười năm chia cắt đã khiến trái tim bà đủ đau xót.
Nếu không phải vì đứa con trai này, Doãn gia sao có thể gặp phải biến cố, toàn bộ sản nghiệp thiếu chút nữa đã bị kẻ khác chiếm đoạt!
Nếu không phải vì đứa con trai này, một bà già gần đất xa trời như bà sao còn phải gánh vác vị trí chủ tịch tập đoàn Doãn thị để ngăn chặn sóng dữ?
Nếu không phải vì đứa con trai này, sao đứa cháu chỉ mới thành niên kia phải bị bức bách tiếp nhận tập đoàn Doãn thị, đối mặt với bao khó khăn?
Chung quy tất cả đều vì đứa con trai này của bà..
Ánh mắt Doãn lão phu nhân thâm trần phức tạp, bà run rẩy kêu lên một tiếng và bước tới: “Hạo nhi!”
“Mẹ!” Doãn Hạo rốt cuộc đã thừa nhận thân phận của mình: “Thật xin lỗi.”
“Ba, đã nhiều năm trôi qua như vậy, có phải ba nên giải thích hay không?” Doãn Tư Thần tiến tới một bước, nhưng không phải đối diện với Doãn Hạo, mà lại bước đến bên cạnh Hề Hề, đưa tay nắm chặt lấy tay cô.
Hề Hề không nghĩ Doãn Tư Thần lại nắm tay cô trước mặt nhiều người, cô giật mình liền phản xạ rút tay lại nhưng hoàn toàn bất lực, tay anh nắm rất chặt, mặc kệ cho cô vùng vẫy như thế nào đều vô dụng.
Tầm mắt Doãn Hạo lướt qua Doãn Tư Thần, nhận ra được hành động của anh, khoé miệng của ông không hề có một chút biểu cảm, ánh mắt lãnh đạm: “Còn có thể nói gì? Không có gì để giải thích cả, mọi chuyện giống như những gì các người đang thấy, chính là như vậy.”
Trần Mỹ Nga đứng một bên đã như hóa đá, cảnh tượng này khiến thần trí bà chấn động, mãi một lúc sau mới bần thần phản ứng lại..
Những người này là thân thích của người đàn ông này, họ đều tìm đến đây?
Vậy bà là cái gì? Tình nghĩa gần mười năm qua là cái gì?
Mười năm tuổi xuân của bà dành cho người đàn ông này có ý nghĩa gì?
Tự nhiên bây giờ xuất hiện một người vợ chính thức và hai đứa con trai?
Vậy bà ở trong lòng người đàn ông này là gì chứ?
Chỉ là một vật trang trí che đậy thân phận thôi sao?
Hề Hề khẽ lướt nhìn về phía Trần Mỹ Nga, đột nhiên cô cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ này, đôi mắt cô mang theo vẻ bùi ngùi. Doãn Tư Thần nhận ra ánh mắt đó, lặng lẽ nắm chặt tay cô hơn nữa.
“Đúng thật là phải giải thích.” Doãn phu nhân Tưởng Tuyết cuối cùng đã lên tiếng, thanh âm lạnh băng tựa như truyền đến từ địa ngục: “Dù cho không vì bất kỳ ai, thì cũng nên vì hai đứa con trai của ông mà cho một lời giải thích!”
“Doãn gia đã giao toàn bộ cho các người, ta giải thích hay không thì có khác gì nhau sao?” Nét mặt Doãn Hạo mang theo vẻ trào phúng, nhìn Doãn phu nhân: “Tưởng Tuyết, ta sẽ không ly hôn. Doãn Hạo này chính là ích kỷ như vậy, có chết cũng phải trói buộc bà ở Doãn gia. Bởi vì Doãn gia luôn cần sự ủng hộ và trợ giúp của Tưởng gia, trước kia, bây giờ và cả tương lai đều như vậy.”
Đôi tay Tưởng Tuyết gắt gao nắm chặt lấy khung đỡ của xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay của bà nổi lên, sự nhẫn nại của bà thật sự đã quá mức chịu đựng.
Doãn Hạo quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, là niềm kiêu ngạo duy nhất của cuộc đời ông, nhẹ nhàng mở miệng: “Tư Thần, mấy năm nay con làm rất tốt. Tập đoàn Doãn thị ở trong tay con đã đạt được thành tựu mà ta cố gắng mấy chục năm đều không thể làm được. Ta rất vui mừng.”
Doãn Tư Thần không trả lời, khoé mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại.
Hề Hề thấy cha con hai người họ dùng ánh mắt như vậy nhìn nhau, đáy lòng cô lại rùng mình.. rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ?
“Ba, nếu hôm nay ba không thể cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, chỉ sợ sẽ không ai chấp nhận rời khỏi đây.” Thanh âm điềm tĩnh của Doãn Tư Thần vang lên: “Rốt cuộc vì cái gì mà ba lại từ bỏ Doãn gia, nói đi là đi suốt mười năm, không đoái hoài đến Doãn gia và mọi người?”
Đây chính là điều mà tất cả đều muốn biết, phải biết rằng ý nghĩa vị trí chủ nhân Doãn gia là gì? Đó là tài phú vô tận, địa vị tuyệt đối và quyền lực tối cao, bao nhiêu đặc quyền, vân vân và vân vân. Vậy thì điều gì có thể khiến Doãn Hạo từ bỏ tiền tài danh vọng, chấp nhận làm một thôn dân sơn dã nơi hẻo lánh này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!