Tiếng động cơ vang lên, trái tim của Hiểu Nhi giống như bị tảng đá đè lên, sau đó, thất hồn lạc phách đi lên lầu.
Tắm xong, đêm nay, cô lại cảm thấy mình rất bức bối, cái gì cũng làm không được, cuối cùng ôm đầu gối ngồi trên giường, nhìn giờ thì thấy đã hơn 11 giờ rồi.
“Haizz---, mình lại bị làm sao vậy?”
Bức bội túm tóc, cô bèn tắt đèn đi, trên giường, cô xoay qua xoay lại rất lâu mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
***
Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp buổi sớm chiếu vào.
Mở mắt trong lồng ngực ấm áp, có một cảm giác vui mừng như trúng giải thưởng, ngay lập tức, cả thế giới của Hiểu Nhi dường như rực rỡ ánh sáng.
Mí mắt của Phùng Thiệu Phong khẽ động, một cơ thể mềm mại dán sát vào, sau đó, má, khóe môi tiếp xúc với độ ấm:
“Ông xã, chào buổi sáng---”
“Ừm!”
Duỗi người, Phùng Thiệu Phong tự nhiên siết chặt cánh tay lại, theo thói quen tìm kiếm cái dái tai nhỏ nhắn của cô.
Nằm lên người anh, hai người yên tĩnh tận hưởng khoảnh khắc ngày mới tuyệt đẹp trong ngày, mùi hương cũng lan tỏa.
Mở mắt ra, Phùng Thiệu Phong phát hiện Hiểu Nhi hình như tinh thần rất tốt, mới sáng sớm đôi mắt to đã long lanh sinh động chớp chớp nhìn anh:
“Có chuyện vui sao? Kích động như vậy?
Híp mắt lại, chỉ cảm nhận được một cỗ ấm nóng mềm mại từ người bên cạnh, tâm trạng của anh cũng rất thoải mái.Chống hai tay lên, nửa người đè lên người anh, Hiểu Nhi cúi đầu nhìn xuống lồng ngực rắn chắc của anh, tinh quái nói:
“Cơ thể tốt rồi, có tính hay không? Ông xã, anh thấy em đều đã khỏi rồi, hôm nay có thể đi làm được không?”
Nheo mắt nhìn cô, Phùng Thiệu Phong đưa tay vuốt ve gò má hồng hào của cô: “Lại tính kế làm sao kiếm tiền rồi? Chẳng trách mới sáng sớm, miệng đã không khép vào được?”
Cô gái này, yêu tiền yêu đến phát sáng!
“Cũng nhàn rỗi mà! Em cũng phải cố gắng một chút, nếu không sẽ kéo chân ông xã, mặc dù chỉ là rất nhỏ, ông xã cũng có thể bớt vất vả mà! Với cả, từ tiết kiếm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà đến tiết kiệm thì khó... Nuôi như vậy, em thật sự sẽ biến thành con sâu lười, sau này nhất định sẽ rất thảm rất đáng thương! Ông xã, em cũng nghỉ ngơi sắp được nửa tháng rồi, ở nhà thật sự chán! Em thật sự đã khỏe rồi mà!”
Nhớ đến chuyện hôm qua đi thăm ba, Hiểu Nhi bỗng cảm thấy áp lực lại tăng lên.
Cô hy vọng ba cô có thể sớm ngày tỉnh lại, vào thời khắc mấu chốt như này, chữa trị tuyệt đối không được dừng lại, về sau chắc còn tốn rất nhiều tiền nữa, cô nhất định phải cố gắng.
Ba cho cô cuộc sống sung sướng hơn 10 năm, bây giờ, không có cái gì quan trọng hơn tính mạng của ba! Ba khỏe lại, mẹ cũng có nơi dựa vào!
Đều bởi vì lỗi của cô, hại ba mẹ năm đó phải lưu lạc nơi xứ người, ăn uống cực khổ, nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy mình không có quyền được nghỉ ngơi.
Thật may, cô có anh ở bên: “Ông xã, em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân, anh để em đi làm đi, nha?”
Mặc dù rất không thích dáng vẻ tham tiền của cô, nhưng không thể không nói, mỗi một từ một câu của cô, mãi mãi đều có cái lý của nó, khiến người ta cảm thấy thoải mái, cô giống như trời sinh biết làm nũng, thật sự quá khiến người ta thích!
Biết nói chuyện là một môn cần kỹ thuật rất lớn, hiển nhiên, cô đã làm rất tốt!
Nhiều lúc, Phùng Thiệu Phong đều cảm thấy, từ chối cô giống như một loại tội!
“Còn động đậy lung tung thì đừng nghĩ đến chuyện đi làm!” Không biết tính hình của mình là gì sao? Thời khắc nguy hiểm như vậy, cô lại dám cọ sát vào người của anh?
“Ông xã, anh đồng ý rồi sao?”
Hưng phấn kêu lên một tiếng, cô liền bò xuống, Hiểu Nhi cười híp cả mắt. Lần này, không có chạm vào anh nữa, ném hai nụ hôn gió qua:
“Ông xã là tuyệt nhất! Vậy em đi tắm rửa!”
Sau đó vang lên tiếng động rất nhẹ, Phùng Thiệu Phong nhàn nhạt nhoẻn miệng, lại chợp mắt tiếp: Từ lúc anh và cô ở bên nhau, giấc ngủ rõ ràng cũng trở nên tốt hơn.
Đợi lúc anh mở mắt lần nữa thì vẫn chưa thấy Hiểu Nhi bước ra, Phùng Thiệu Phong có chút lo lắng, khoác chiếc áo choàng tắm, trực tiếp đi vào phòng tắm, đẩy cửa ra thì thấy cô đang soi gương, nhìn vào vết khâu ở bụng của mình, gương mặt nhỏ lại nhăn nhúm lại.
Ngước lên, nhìn thấy anh thì Hiểu Nhi lập tức kéo chiếc áo choàng tắm lại: “Anh ra ngoài, không nên nhìn, không nên nhìn---”
Thật sự rất xấu xí!Mặc dù nói là vết thương nhẹ, nhưng mỗi vết thương cũng đều dài gần 1cm, tuy không phải vị trí rất bắt mắt nhưng bây giờ miệng vết thương lại đỏ lên, với làn da trắng muốt của cô thật sự rất chói.
Trước đây, cô thích nhất là dáng vẻ của mình, nốt ruồi đen cũng phải xóa hết, thẩm mỹ viện cũng đi không ít lần. Ba năm nay, cô cơ bản không thể bảo dưỡng tốt được như trước, căn bản chỉ dùng chai sữa dưỡng cấp nước rẻ tiền.
May là nội tình của cô cũng không tính là quá tệ, không ngờ, bây giờ, ở phần bụng đột nhiên nhiều thêm ba vết sẹo, khiến cô có chút buồn bã.
Từ đằng sau ôm lấy cô, Phùng Thiệu Phong cúi đầu hôn nhẹ vào cổ của cô: “Trên người em, còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?”
“Rất xấu, thật dọa người! Anh sau này không được nhìn chỗ này của... em!”
Anh dùng sức kéo áo ra, Hiểu Nhi có chút kháng cự, nhưng cô không phát hiện, trong tiềm thức, cô lại rất sợ anh sẽ chê.
“Người của anh, sao có thể xấu? Mái tóc của em, cũng đẹp hơn của người khác!”
Chọc ghẹo cô, giọng nói của Phùng Thiệu Phong rõ ràng dịu đi vài phần:
“Vết thương chỉ mới lành, rất nhanh sẽ hết! Không phải cho em thuốc rồi sao? Chỉ cần bôi đúng giờ, không những mau chóng khỏi, còn không để lại sẹo! Cho nên, không nên lo lắng mấy thứ này! Cơ thể đi làm, nhất định phải lưu ý, không được ăn uống linh tinh, không được vận động mạnh để ảnh hưởng đến vết thương, hiểu chưa?”
Đi vòng qua anh, chỉ vào đầu mũi của cô, Phùng Thiệu Phong cảnh cáo nói: “Nếu dám làm vết thương trở nặng, anh sẽ trói em trên giường bệnh, nghe thấy chưa?”
“Ừm, em nhớ rồi!”
Trong lúc mất mát lại nhận được sự quan tâm, giọng nói của Hiểu Nhi cũng nghèn nghẹn.
“Cuối tuần, anh dẫn em đi kiểm tra lại, Liên Thành sẽ giúp em tiêm thêm hai mũi, bảo đảm em không mất đến hai tháng thì có thể hồi phục như ban đầu! Gần đây, nhất định không được khoe sức.
“Được! Đều nghe lời ông xã---”
Sau đó, hai người cùng ăn sáng, rồi tự đi làm.
***
Ngày hôm nay, tâm trạng của Hiểu Nhi rất tốt, bước vào công ty thì đi trả phép trước.
Bước vào văn phòng, các đồng nghiệp đều xúm lại, nhất thời có vài cái miệng cùng nói:
“Người đẹp Giang trở về rồi sao? Nghĩ cô chết đi được! Trà sữa nóng, mới đấy, chưa mở!”
“Đúng thế! Lúc cô không ở đây, trong văn phòng đều không có nhân khí nữa, đưa đến đồ ăn vặt cũng ít đi, gọi điện cũng ít đi, ngay cả việc buôn chuyện đều không có?”
Chị Hiểu, hoa của chị, em đã giúp chị tưới nước rồi! Bàn, cũng mỗi ngày cũng giúp chị lau!
“Cảm ơn!”
Nhìn đồng nghiệp thân thiết như vậy, Hiểu Nhi trong nháy mắt cũng cười như một đóa hoa! Lúc này, đột nhiên truyền đến giọng của một người phụ nữ:
“Trở lại nhanh như vậy rồi sao? Nghe nói cô bị sảy thai? Không cần làm phẫu thuật sao?”