Phòng số bảy của khách sạn này rất nổi tiếng, nhưng càng đặc biệt hơn chính là nghe nói phòng số bảy này còn có một khoảng không gian khác, vì chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài nên vẫn luôn là một truyền thuyết bí ẩn, rất nhiều người có tiền cũng khó đặt được!
Không ngờ lại là của anh!
Anh còn mang theo con nhỏ đê tiện kia tới sao?
Tuy rằng Phùng Hương Hương chỉ liếc mắt một cái nhưng ở góc độ của cô ta lại thấy rõ Hiểu Nhi, mà người đưa lưng về phía cô ta là Phùng Dịch Phong nên chắc chắn không nhận nhầm người!
Đây là căn phòng rất khó đặt, ngoại trừ anh thì còn ai có bản lĩnh lớn như thế?
Đều có cùng ba nhưng sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?
Phùng Hương Hương nghĩ tới đứa em trai không biết cố gắng kia, lại nhìn Phùng Dịch Phong, nhìn căn phòng mà cô từng ao ước được bước chân vào, bây giờ người phụ nữ này lại dễ dàng làm được, cô ta cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm:
Cô là cái thá gì? Đúng là chó ngáp phải ruồi!
Cô ta cầm điện thoại lên, hậm hực rời đi.
Phùng Dịch Phong gọi một món cá hấp và một số món ăn vặt cô thích, anh còn gọi cho cô một bát cháo tổ yến bổ dưỡng, hai người ăn trong không khí rất hòa hợp.
Một bữa cơm, điện thoại Phùng Dịch Phong đổ chuông mấy lần, Hiểu Nhi cũng tập thành thói quen chuyện anh thỉnh thoảng lại phải trả lời tin nhắn rồi.
Một lát sau, điện thoại anh lại vang lên, cô khẽ nhíu mày, yên lặng thu tay lại, ăn một ít cá trong đĩa của mình, hương vị tươi mới, cũng khá hợp khẩu vị của cô.
Thật ra Phùng Dịch Phong bị quấy rấy nên đã cảm thấy hơi không vui, sau khi đọc xong tin nhắn thì chuyển điện thoại sang chế độ rung. Anh đưa tay gắp cho cô thêm mấy miếng sườn cừu:
"Ăn nhiều thịt một chút để tăng sức đề kháng! Đừng có để gió còn chưa thổi thì em đã ngã rồi!"
Cô ốm yếu như vậy, sớm hay muộn anh cũng bị cô dọa đến mắc bệnh tim!"Em không phải là Lâm Đại Ngọc..." Hiểu Nhi lẩm bẩm một tiếng, đưa tay cầm sườn cừu lên.
Hiểu Nhi vừa cắn một miếng, điện thoại rung lên, cô lập tức không cảm nhận được hương vị, chỉ cảm thấy muốn nghẹn, cô liếc mắt nhìn anh một cái:
Có để cho người khác ăn cơm cho yên lành không?
Lúc này, Hiểu Nhi cũng mặc kệ, đồ ăn được mang lên, cô tự gắp đồ ăn.
Phùng Dịch Phong thấy Nghê Hồng gọi đến nên không nghe máy mà nhấn nút từ chối. Anh vừa cầm đũa lên thì điện thoại rung lên lần thứ hai, anh thấy vẫn là cô ta nên đặt đũa xuống.
Anh vừa nhấn nút nghe máy thì giọng nói hoảng sợ truyền đến: "A, anh Phùng, cứu..."
Vẫn chưa nói xong thì đột nhiên cúp máy.
"Em sao vậy? Alo, Nghê Hồng..." Phùng Dịch Phong lo lắng đứng lên, nhanh chóng gọi lại:
"Alo, xảy ra chuyện gì?"
Anh hoang mang, trong điện thoại rất ồn ào, Phùng Dịch Phong vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng "kêu cứu":
"Anh Phùng, a, anh mau tới đây ..."
Anh cầm lấy chìa khóa xe đi tới cửa: "Alo, em ở đâu?"
Phùng Dịch Phong nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc mở cửa thì quay đầu lại nói: "Em ăn trước đi, tối nay anh quay lại đón em!"
Anh không đợi Hiểu Nhi lên tiếng đã biến mất.
Hiểu Nhi bỏ sườn cừu xuống, sắc mặt cũng ảm đạm đi, trong lòng đầy lạnh lẽo: Sao lại trùng hợp như vậy? Vì sao cô luôn có linh cảm Nghê Hồng sẽ không sao, mà anh sẽ không quay lại nữa!
Hiểu Nhi xiên miếng thịt trong tay, không nhịn được tự giễu cười lạnh: "Giang Hiểu Nhi ơi là Giang Hiểu Nhi, có phải trong lòng mày cũng là một người phụ nữ ác độc không?"
Vì sao lại có suy nghĩ như vậy, còn mãnh liệt nữa chứ?
Hiểu Nhi không muốn ăn nữa, cô dựa vào ghế sô pha rất lâu, không biết vì sao bản thân lại không đi, cứ ngốc nghếch chờ đồ ăn nóng hổi biến thành cơm thừa canh cặn, mùi thơm trong phòng cũng không còn ...
Còn Phùng Dịch Phong thì ra khỏi khách sạn liền mất dấu Nghê Hồng, điện thoại không gọi được.
Anh lái xe, vô cùng lo lắng, sau đó gọi cho Mạc Ngôn: "Điều tra hành tung của Nghê Hồng, có thể định vị điện thoại của cô ấy không, nhanh lên..."
Một lát sau, Mạc Ngôn gọi tới:"Hôm nay cô Nghê Hồng không có lịch trình, cuộc gọi cuối cùng là ở nhà! Tôi sẽ gửi địa chỉ khu chung cư đó qua cho anh, tôi có cần qua đó không?"
"Không cần, tôi đến đó trước! Nếu cần thì gọi cậu sau!"
Phùng Dịch Phong vừa đánh tay lái vừa giẫm chân ga, nhanh chóng cúp điện thoại. Anh chạy đến khu biệt thự Quế Viên, sau đó gọi bảo vệ cùng vào.
Lúc ở cửa, Phùng Dịch Phong thấy xe Nghê Hồng đậu ở đó, đèn phòng cũng mở, anh rất buồn bực: "Nghê Hồng, Nghê Hồng, em ở đâu?"
Anh gõ cửa nhưng không có ai trả lời, vẫn không gọi được điện thoại.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đây là khu biệt thự cao cấp, tạm không nói đến bảo vệ, người không đăng ký thì không vào được, bảo vệ nói đêm nay không có khách lạ đến, sao cô ta lại kêu cứu chứ?
Phùng Dịch Phong có chút lo lắng nói: "Hai người có chìa khóa không? Có thể mở cửa không?"
Hai bảo vệ nhìn nhau lắc đầu:
"Trừ khi chủ nhà giao chìa khóa cho chúng tôi cất giữ, nếu không thì chúng tôi không có chìa khóa! Lúc nãy chúng tôi có gọi vào điện thoại nội bộ, chuông báo bận, có lẽ là không gác máy cẩn thận! Chúng tôi cũng kiểm tra máy giám sát, cô Tô đã về nhà và chưa ra ngoài, cũng không có ai đi vào, có lẽ không có chuyện gì lớn đâu? Nếu không thì chúng ta gọi người bên dịch vụ mở khóa đến đi? Hoặc là báo cảnh sát?"
"Đây là khóa mật mã! Họ cũng chưa chắc sẽ mở được..."
Bảo vệ vừa nhắc nhở, Phùng Dịch Phong mới nhớ tới anh biết mật mã mà! Anh xoay người bấm mấy con số, nhấn vân tay, cửa "Bíp" một tiếng, anh đẩy cửa chạy vào:
"Nghê Hồng, Nghê Hồng!"
Phùng Dịch Phong chạy lên lầu, đến phòng ngủ trên lầu hai thì lập tức choáng váng, chỉ thấy Nghê Hồng mặc áo ngủ mỏng xuyên thấu, tóc dài xõa ra, đang ôm một con mèo, bình hoa rơi vỡ dưới đất, điện thoại cũng vỡ, bên kia micro phát ra tiếng xẹt xẹt.
Hai người nhìn nhau, Nghê Hồng mở miệng, giọng nói khó kiềm nén sự vui vẻ: "Anh Phùng?"
Anh quả nhiên là tới rồi!
Nghê Hồng định đi tới thì hai người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện ở cửa, dáng vẻ trợn mắt há miệng, chảy nước miếng, cô ta hét lên một tiếng, xoay người chạy vào phòng tắm:
"A!"
Lúc này, Phùng Dịch Phong mới hồi thần, mặt xanh mét, xoay người nói: "Xin lỗi! Không có việc gì, làm phiền hai người rồi, hai anh có thể đi!"
Sau đó hai bảo vệ chạy xuống lầu, từ tiếng bước chân lộn xộn kia, Phùng Dịch Phong có thể nghe ra được hai người đó kích động thế nào!
Đúng vậy, nhân vật giống như nữ thần được hàng chục nghìn người ngưỡng mộ lại xuất hiện trước mắt bọn họ trong trang phục như vậy, không chảy máu mũi tại chỗ cũng là nể mặt cô ta rồi!
Lúc này, Phùng Dịch Phong chạy mệt, đứng thở hổn hển, đầu óc cũng ong ong.
Một lát sau, Nghê Hồng mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, vẻ mặt xấu hổ mà lúc xanh lúc trắng.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Em đang làm cái quỷ gì vậy? Đang yên đang lành sao tự nhiên gọi điện thoại cho anh kêu cứu?"