Động tác này, cũng quá lừa tình đi?
Bởi vì là do hai người đàn ông biểu diễn, cho nên trong sudio lúc này đều cười ầm lên. Mà Hiểu Nhi lại cảm thấy có phải là hai người này đang cố ý cho cô loại động tác mập mờ này không?
Nhưng mà hai người đàn ông làm mẫu đằng kia lại biểu diễn vô cùng nghiêm túc, bên kia còn có một người đang điều chỉnh động tác lại cho hai người bọn họ, thậm chí đến cả việc đặt tay ở nơi nào, ánh mắt nghiêng bao nhiêu độ cũng đều nghiên cứu kỹ càng, Hiểu Nhi cảm thấy có phải là do cô đã nghĩ nhiều quá rồi không.
Chỉ hơi thơ thẩn một lúc, đã nghe thấy nhân viên chỉnh sửa anh nói:
“Đổi người thật lên đi! Ngồi coi hai thằng đàn ông thế này làm tôi nổi hết da gà! Nhanh nhanh nào, đánh nhanh thắng nhanh, buổi chiều còn phải trả chỗ cho người khác nữa!”
Đi vào giữa, Long Kình còn vô cùng ga lăng nâng váy, đỡ cô nữa.
Anh ta ngồi xuống trước, quay đầu lại gọi, Hiểu Nhi chậm chậm bước đến, kéo váy, khom người, đầu tiên cô còn hung dữ trừng mắt nhìn Long Kình, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Đừng có mà táy máy tay chân, nếu không, tôi đánh anh chết!”
Đột nhiên Long Kình bị cô dọa hết hồn, lại nhịn không được bật cười thành tiếng: “Ha ha!”
Còn khá là hung dữ đó! Thì ra xem anh thành một thằng dê xồm sao?
Anh đúng là có chút thích cô, chụp hình cùng cô cũng là có ý đồ riêng, nhưng mà cũng không có ý nghĩ xấu xa gì nhiều, chỉ đơn thuần là thưởng thức, một loại thưởng thức và hấp dẫn theo bản năng đối với những cô gái đẹp mà thôi.
Anh cũng không đê tiện đến thế!
Liên tục pose ra rất nhiều tư thế nhưng hiệu quả lại không quá tốt, tâm trạng của Hiểu Nhi bắt đầu có hơi bực bội, chuyên viên trang điểm dậm lại lớp trang điểm cho cô, nhiếp ảnh gia lại bắt đầu giả thiết cảnh tượng cho cô:
“Cô Giang, nếu như cô không thể nhập tâm đưa tình yêu sâu sắc vào được, vậy thì hận, hận cùng cực cũng có thể, cô cứ tưởng tượng như mình là một nữ thần trở về báo thù, cô muốn dụ dỗ anh ta, muốn báo thù, lát nữa cô cứ đè anh ta xuống, ôm cổ anh ta, làm cái động tác dựa sát vào người cũng được, cô cũng không cần cố tình nhìn ống kính, chỉ cần pose dáng là được, cô hiểu chứ?”“Được! Tôi sẽ cố gắng...”
“Nhất định phải phóng khoáng! Tư thế của cô cứ gò bó, ảnh chụp được sẽ có hiệu quả không tốt... Thoải mái nhẹ nhàng thôi, đúng rồi, cô có thể thử tưởng tượng một chút, chúng ta cũng không gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ từ từ thôi, hôm nay làm không xong thì ngày mai lại tiếp tục!”
Nhiếp ảnh gia vốn chỉ định bảo cô không cần phải quá gấp, bỏ áp lực trong lòng xuống, ai ngờ câu nói này lại nói trúng tim đen của Hiểu Nhi.
Cô làm gì có nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này chứ? Đối với cô mà nói thì hiệu suất vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên! Thứ cô thiếu nhất, ngoài tiền ra thì chính là thời gian.
Cắn răng, cô bất chấp mọi thứ.
Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh camera ở một bên, Hiểu Nhi tập lại động tác vừa mới diễn thử một lần nữa, nhìn máy quay, Dylan nói:
“Cực kỳ tốt! Khúc sau sẽ chụp chính thức nha, làm lại một lần nữa, làm xong động tác cuối cùng thì giữ nguyên đó, chờ tôi ra hiệu rồi hãy cử động, tôi sẽ chụp một cảnh cuối cùng! Chuẩn bị...”
Anh ta ra hiệu với những người bên cạnh xong, sau đó quay camera: “Bắt đầu!”
Hiểu Nhi lần lượt làm lại những động tác kia một lần nữa, tay cô vừa mới ôm cổ Long Kình, bên cạnh đột nhiên lại vang lên tiếng thét chói tai:
“A...”
Ai không có mắt như vậy chứ?
Hiểu Nhi quay đầu lại theo bản năng, cô sắp tức điên rồi, ánh mắt khi nhìn qua đó nhịn không được ẩn chứa một chút cảm xúc tức giận.
Còn chưa hiểu mọi chuyện thế nào, đã nghe Dylan hô lên: “Prefect! Chụp thêm hai bộ mặt nghiêng nữa là kết thúc công việc!”
Hiểu Nhi đứng dậy, giờ cô mới biết thì ra là mọi người cố tình làm thế, muốn chụp lại khoảnh khắc khi cô ngoái đầu lại nhìn.
Mặc kệ như thế nào, có thể qua là được.
Hiểu Nhi muốn kết thúc công việc sớm, hai bộ ảnh còn lại cô cũng rất phối hợp, chỉ là chuyện bắt cô ngồi lên đùi Long Kình vẫn làm cô cảm thấy hơi ngại ngùng, cô bước lên, vẫn hung dữ trừng mắt liếc anh ta.
Long Kình đặt tay ở vòng eo gợi cảm nhất của cô, bật cười: “Yên tâm, tôi không dám sờ mó gì cô đâu!”
Ngoài mặt thì vẫn cười nói vui vẻ, nhưng mà cũng chỉ có mình anh biết được bây giờ anh đang khẩn trương thế nào, kích động đến thế nào, ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên khi anh chỉ mới đến gần một người con gái lại cảm thấy căng thẳng đến mức này.
Khi nhìn gần, cô càng đẹp đến mức tinh xảo hơn, da trắng mịn màng, không hề có tì vết, giống như một con búp bê bằng ngọc, còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng làm người mê say.Thật sự đúng là xinh đẹp trời sinh, khó có thể bỏ qua, là báu vật quốc sắc thiên hương mà!
Hai tấm cuối cùng là chụp mặt nghiêng, trợ lý ở một bên đã sắp xếp lại làn váy, lại điều chỉnh tay của hai người thành động tác xinh đẹp nhất, Dylan mới cầm camera lên:
“Cô gái, nâng cằm lên chút nào, hơi chu môi ra xíu, đừng có mím môi, phải hơi mở ra, gợi cảm... thấp xuống chút nào! Váy dưới kia bị gấp lại rồi kia, chỉnh lại xíu đi...”
Cùng với tiếng hướng dẫn và điều chỉnh, tiếng tách tách và đèn flash chớp tắt liên tục, vào lúc Hiểu Nhi tưởng rằng bản thân sắp sửa biến thành một bức tượng đá thì cuối cùng cũng vang lên giọng nói giải phóng cô:
“OK! Kết thúc công việc!”
Cô đứng dậy, cơ thể mệt rã rời, nhưng mà lại không dám lộn xộn tí nào cả! Quần áo trên người cô có giá mười lăm tỷ đó! Lỡ mà bị gì thì có bán cô đi cũng đền không nổi!
Cô nhanh chóng đi vào tẩy trang thay quần áo của mình vào, bên ngoài, Dylan đang xem lại ảnh chụp, vô cùng kích động! Trước khi đi còn chủ động đưa cho cô một tấm danh thiếp, quả thật làm người khác ngạc nhiên há hốc mồm.
Hiểu Nhi vừa mới xoay người rời đi, đã bị Long Kình chặn đường:
“Này, cô Giang, tôi coi như cũng khá thành thật đi! Nể mặt tôi, đi ăn cơm cùng không?” Đã sắp hai giờ chiều rồi!
Hiểu Nhi liếc xéo nhìn anh ta, chỉ cảm thấy mạch não của anh ta không được bình thường cho lắm.
“Thành thật là chuyện đương nhiên! Chỉ có mấy người có tư tưởng xấu xa mới lấy chuyện ‘đương nhiên’ ra để tranh công! Mặt quá lớn, không thưởng nổi!”
“Cô còn biết nói tiếng Nga?” Vừa mở miệng, ngay cả Long Kình cũng phải kinh ngạc tán thưởng.
“Có chuyện gì đáng để ngạc nhiên chứ!” Hiểu Nhi liếc nhìn anh ta nói: “Cho nên, sau này nói chuyện, cẩn thận tai vách mạch rừng! Hừ!”
Hiểu Nhi phất tay, nhanh chóng rời đi, lúc đi đến cửa còn quay đầu nhìn lại, liếc anh ta, làm một cái mặt xấu!
Long Kình lập tức bật cười ha ha: “Ha ha...”
Đúng là một người phụ nữ đáng yêu mà!
Sau đó, đáy mắt anh lại có một tầng khói mù nhàn nhạt: Vì sao không gặp được cô sớm hơn chứ?
Tối hôm nay, Hiểu Nhi vẫn tiếp tục đi bán nước hoa, có kinh nghiệm ngày hôm trước, hôm nay buôn bán vô cùng thuận lợi, lúc kết thúc công việc, trên tay cô chỉ còn lại hai bộ.
Cuộc sống tuy rằng phong phú, nhưng mà cũng cực kỳ mệt, sau khi kết thúc công việc rồi, cô đói đến mực bụng dán vào lưng, cho nên cô đi đến một quán bán thức ăn vặt ven đường, mua hai cái bánh nướng, một ly sữa đậu nành, vừa ăn vừa đi lại chỗ đậu xe.
Ngay ngã tư đường, cô gặm cái bánh nướng nóng hổi, cũng không gấp gáp gì, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua một khách sạn nguy nga lộng lẫy ở góc nghiêng bên kia, hai bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt cô, đồ ăn lập tức trở nên khô khốc khó nuốt:
Là anh? Anh và Nghê Hồng?
Kiểu người đàn ông chỉ nhìn riêng vẻ ngoài đã nổi bật hơn hẳn người khác thế này, sao mà không có nhiều phụ nữ thích được chứ?
Quả nhiên, vẫn là do cô hy vọng quá nhiều mà thôi!