Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng rộng rãi, quần tây đen cắt cúp, đi đôi giày cao gót đế mềm bằng da màu đen, vừa hay để lộ cổ chân mảnh khảnh, lúc này, chiếc vòng chân màu bạc đeo lên, một chuỗi mặt dây được gắn quanh mắt cá, lấp lánh, trong veo, khiến đôi chân của cô rất gợi cảm, xoa xoa mu bàn chân, Giang Hiểu Nhi thưởng thức suốt một lúc, trong lòng nổi lên chút “bọt nước” đẹp đẽ.
Ngay sau đó, cô khởi động xe, về nhà trước, uống chút gì đó rồi híp mắt ngồi trên ghế sô pha, điện thoại thúc giục của đồng nghiệp vang lên, cô vội vàng đi ra ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Lúc Giang Hiểu Nhi đến hộp đêm Thuỷ Vân Gian đã là tám giờ rưỡi, nhìn thời gian, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vừa lấy điện thoại di động ra, như thể có tâm linh tương thông, điện thoại di động đã bật lên trước, từ “chú” sáng trưng ngay lập tức sưởi ấm toàn bộ khuôn mặt xinh xắn:
“Chồng——”
Giọng nói mang theo một chút làm nũng, động tác lắc lư rượu của Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng dịu đi: “Ừm, em đang ở đâu đấy?”
“Hôm nay sinh nhật đồng nghiệp, cả tổ đã hẹn nhau đi ăn giúp cô ấy ăn mừng, em vừa đến Thuỷ Vân Gian, chuẩn bị hát karaoke! Chồng ơi, hôm nay có thể xin nghỉ được không? Em muốn về trễ một chút!”
“Ừm!”
Sau khi nhận được câu trả lời tích cực, Giang Hiểu Nhi mới tiếp tục: “Chồng ơi, anh ăn cơm chưa? Anh về nhà rồi à?”
Đôi mắt lạnh lùng quét qua căn phòng trống trải, khóe môi Phùng Dịch Phong rũ xuống: “Không có! Anh đang làm thêm giờ!”
“Thật may! Thật may!”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, đồng thời lông mày của Phùng Dịch Phong cau lại: “Thật may?”
Không muốn gặp anh đến vậy, nhưng anh đã đợi cô hơn một tiếng đồng hồ, vốn dĩ anh muốn về sớm để đi cùng cô, không ngờ lại trống không, không phải nói sợ buổi tối sao? Còn chạy ra ngoài như vậy?
Lúc này trong lòng Phùng Dịch Phong vô cùng khó chịu!
Âm cuối nhàn nhạt giương lên, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được ai đó đang bực bội, Giang Hiểu Nhi đột nhiên bật cười:
“Ý em là thật may vì chồng em chưa về nhà! Nếu không anh sẽ ở một mình, không có đồ chim sẻ như em phiền anh, như vậy anh sẽ cô đơn lắm! Chồng ạ, em thực sự không thể nói với anh nhiều hơn được nữa, đồng nghiệp của em vẫn đang đợi em! Trễ lắm rồi!”
“À, em ở phòng nào vậy?”
Phùng Dịch Phong thuận miệng hỏi, Giang Hiểu Nhi giả vờ kiêu ngạo “hừ” hai tiếng: “306! Chồng, đây là anh không tin tưởng bé, anh còn cần muốn kiểm tra chỗ ở sao?”
“Tùy trường hợp! Bé quá xinh, quá ma mị, thì lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm!” Trong nháy mắt, không chừng cô cũng có thể biến anh thành một con thiêu thân:
“Đừng uống nhiều, đừng đùa quá mức!”
“Hì hì, em hiểu rồi! Em ứng phó được hết, hát hai bài xong em sẽ về sớm! Đừng lo cho em! Tạm biệt chồng! Đừng làm việc mệt quá, anh nhớ chăm sóc bản thân đó nhé!”
Vừa xách theo món quà, Giang Hiểu Nhi “chụt chụt” hôn hai tiếng vào điện thoại, sau đó không đợi Phùng Dịch Phong trả lời, cô đã cúp điện thoại, cầm chiếc túi chạy một mạch.
Đầu bên kia cầm điện thoại, Phùng Dịch Phong ngẩn người hồi lâu.
Ánh mắt lại đảo quanh căn nhà trống trải thêm một vòng nữa, anh đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhấc điện thoại, đặt ly rượu xuống, gọi cho Mạc Ngôn:
“Ra ngoài uống rượu đi!”
Đầu bên kia, vừa mới tắm xong, Mạc Ngôn lộ vẻ chua xót: “Bây giờ sao? Anh Phong, tôi vừa vào nhà đấy! Có quan trọng lắm không?”
Suy nghĩ lại, Phùng Dịch Phong lại nói: “Vậy bỏ đi! Tôi sẽ tìm người khác!”
“Hả?”
Mạc Ngôn còn chưa hoàn hồn, tiếng bíp cúp điện thoại đã truyền đến, giũ giũ mái tóc đang chảy nước, nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn đi nhìn lại, Mạc Ngôn rối rắm:
Tình hình gì đây? Điện thoại bị hỏng hả? Anh ta đang mơ à?
Ở đầu bên kia, anh xoay điện thoại hai lần, cuộc gọi của Phùng Dịch Phong chuyển sang Trịnh Liên Thành.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trịnh Liên Thành cũng bối rối: “Thuỷ Vân Gian? Chưa từng nghe nói qua, sao đột nhiên anh lại muốn tới cái hộp đêm xa lạ đó? Đông Phương Khuynh Thành có gì không ổn sao?”
Không phải trước đó đều là cố định sao? Cho dù là tâm huyết dâng trào, tốt xấu gì anh cũng nên đổi sang nơi nào mà anh ta biết chứ! Nửa đêm còn bảo anh ta đi tìm?
“Dài dòng! Cậu có đi không?” Đồ thần kinh, bà xã anh không có ở chỗ đó, tại sao anh lại phải đến Đông Phương Khuynh Thành?
Trợn mắt một trận, Trịnh Liên Thành bất lực đáp: “Đi---, đi! Anh Phong đã nói, tôi làm sao dám không cho cậu mặt mũi? Tôi đang mệt mỏi muốn chết, muốn đi ra ngoài thư giãn một chút đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Liên Thành bật điều hướng, sau đó Phùng Dịch Phong kéo chiếc áo khoác trên ghế, cầm chìa khóa xe.
Trong căn phòng riêng Thuỷ Vân Gian, một nhóm người đang nói chuyện vui vẻ, chơi đến độ rất vui vẻ.
Đồng nghiệp mua bánh sinh nhật mang đến, bạn trai của Đường Tinh Tinh cũng cầm một đóa hồng tinh xảo trao nụ hôn ngọt ngào, hai người còn hát một bản tình ca do nhau thể hiện, không khí ngay lập tức high lên.
Sau đó, mọi người cùng nhau thắp nến, cùng nhau hát tặng cô ấy một bài hát chúc mừng sinh nhật:
“Chúc mừng sinh nhật cậu, chúc mừng sinh nhật cậu… Happy — birthday!”
Giữa một tràng pháo tay nồng nhiệt, Đường Tinh Tinh thổi tắt ngọn nến: “Cảm ơn mọi người, hôm nay mình vui lắm, mọi người ăn bánh gato nhé!”
Sau đó, mỗi người chia nhau một phần, Giang Hiểu Nhi ngồi bên cạnh Lã Tiểu Mai vừa ăn bánh vừa trò chuyện, cũng rất vẻ hòa thuận.
Ngay sau đó, Đường Tinh Tinh và bạn trai của cô ấy lại bị kéo ra ngoài, một số hát bài, một số yêu cầu bài hát, một số khác la ó và vẫy tay, một số đồng nghiệp khác ngồi cũng vỗ tay.
Chọc Giang Hiểu Nhi, Lã Tiểu Mai hạ giọng nói:
“Chị Giang, chị nghĩ sao về Phương Hoành Nham này? Hình như điều kiện gia đình rất tốt, có mấy dãy phòng trọ, anh ấy sống bằng nghề thu tiền thuê, anh ấy còn tự mở một cửa hàng quần áo nhỏ!”
Ánh mắt cô rơi vào người đàn ông dáng người cao gầy mặc áo phông đen giản dị đứng ở giữa, nhìn anh hát, ánh mắt vẫn nhìn về phía Đường Tinh Tinh, hết lần này đến lần khác muốn khoác tay lên người cô ấy nhưng lại không thể đến gần được, cô cảm thấy tình yêu của anh dành cho Đường Tinh Tinh là thật lòng, nhưng không biết tại sao, Giang Hiểu Nhi luôn cảm thấy người đàn ông này thiếu cái gì đó, gật đầu, cô không tiện nói được gì, nên chỉ có thể nói:
“Không tệ, anh ấy rất quan tâm đến Tinh Tinh đó chứ, có vẻ hơi ngại!”
Luôn cảm giác không phải rất mạnh mẽ! Dù sao thì lần đầu gặp mặt, Giang Hiểu Nhi cũng không thể hiểu được con người anh ta.
Dựa vào vai Giang Hiểu Nhi, Lã Tiểu Mai nói: “Người thì ưa nhìn! Sáng sủa các thứ, nhưng sao lúc nào em cũng cảm thấy hơi giống… bê đê một chút!”
Ba chữ cuối cùng, Lã Tiểu Mai chỉ nói rất khẽ bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, ngoái nhìn lại, ánh mắt giao nhau, Giang Hiểu Nhi nhận ra trực giác của hai người không mưu mà hợp đến lạ:
Là thiếu cảm giác nam tính một chút!
Thường thường thì một người kinh doanh nên có cảm giác giống Phùng Dịch Phong hơn, đôi mắt của anh sắc bén và khôn khéo! Người đàn ông này quả thực là ít khí thế hơn chút ít!
“Nhưng có thể là một người sống nội tâm và hiền lành nhỉ!”
Không hẹn mà cùng cười, hai người cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhìn thấy hiện tại đã là chín giờ bốn mươi, bánh ngọt cũng đã cắt xong hết rồi, cảm thấy sắp kết thúc, Giang Hiểu Nhi đứng dậy nói:
“Tôi đi vào phòng rửa tay!”
Khi cô bước ra khỏi phòng riêng, không khí trở nên trong lành và sảng khoái, tai không còn ù nữa, Giang Hiểu Nhi bước đi với tâm trạng thoải mái.
Vì ở tầng 1 chỉ có bên chỗ ngoặt là có toilet, hoặc là phía bên kia cầu thang, nhưng đường này rất dài. Vừa mới đi sang chỗ ngoặt, cô vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Trương Việt Khánh đang đến gần mình, Giang Hiểu Nhi đột nhiên dừng lại——