Đây không phải là lần đầu tiên cô được người khác bắt chuyện, tình huống này giống như ở căn tin hồi đi học vậy. Ở trường trung học, vì danh tiếng của anh trai, các bạn cùng lớp của cô đều có chút kiêng nể, hơn nữa, bạn của cô Đinh Tâm Trúc là một cô gái đanh đá , lại thích anh trai của mình, giống như vị thần hộ mệnh của cô vậy, tình huống như vậy, không cần cô lên tiếng, chỉ bằng một ánh mắt của cô, chị Đinh sẽ trực tiếp giúp cô đuổi người.
Lần đầu tiên đến căn tin ở đại học, cũng gần giống tình huống hôm nay vậy, nhiều sinh viên các khoa khác cũng xếp hàng đến ngắm cô, lúc đó cô vẫn chưa trải đời, bị người ta quấn lấy nên liền nổi giận đuổi người ta đi, sắc mặt cũng khó coi. Cuối cùng, cô được phong cho cái tên công chúa "bất khả xâm phạm", đứng đầu danh sách khó theo đuổi, danh tiếng hỗn tạp, may mắn là ngày tháng bình lặng đi không ít!
Cô không ngại bị người khác nhìn, nhưng ngày nào cũng vây quanh cô, khiến cô ăn không ngon miệng, làm việc thì bị gián đoạn, khiến cô rất tức giận.
Giờ nghĩ lại, Hiểu Nhi cảm thấy được người khác nịnh bợ cũng là một điều vô cùng hạnh phúc! Dù sao đi nữa, đây cũng là một loại khẳng định và khen ngợi.
Nhìn những người đàn ông mặc đồng phục trước mặt, đều mỉm cười với cô, tràn đầy thiện ý , Hiểu Nhi cũng lịch sự mỉm cười và gật đầu:
"Xin chào! Tên tôi là Giang Hiểu Nhi! Các anh cũng có thể gọi tôi là Lillian!"
Có vẻ như không ngờ cô ấy lại dễ nói chuyện như vậy, vài người phía sau rõ ràng là khựng lại, sau đó lần lượt báo tên họ, ngày mai cũng rất hào hứng, họ xếp hàng, miệng thì không ngừng nói. khi giọng nói ngừng lại, Nhạc Gia liền nói:
"Cô Giang không chỉ xinh đẹp, mà giọng nói cũng rất hay! đều là đồng nghiệp của nhau, khó có duyên gặp! Cô Giang, cô có thể để lại số điện thoại không?"
“Cô Giang, cho số điện thoại đi”
"Đúng vậy! Nhạc Gia của chúng tôi nổi tiếng là nam thần của bộ phận kinh doanh thậm chí là toàn bộ công ty! Một trong những tinh anh của bộ phận kinh doanh, năm nay 28 tuổi, chưa có bạn gái, nhưng là lần đầu tiên chủ động với con gái như vậy đấy!"
...
Mấy người phía sau cùng nhau nói giúp, Hiểu Nhi giật giật môi: trôi chảy như vậy, ăn ý như vậy, đây là lần đầu tiên sao?
Đang do dự không biết có nên cho số hay không, đúng lúc đến lượt cô chọn món, Hiểu Nhi liền đổi chủ đề: "Chọn món trước đi! Trứng xào cà chua hôm nay không tệ, còn có sườn!"
Sau khi tham khảo, Hiểu Nhi đã chọn hai loại rau, một phần thịt heo xào còn có một cái đùi gà. Cô ấy chọn cơm làm thực phẩm chính, cô cũng lấy một món canh, vừa bước ra ngoài, còn chưa tìm được chỗ ngồi của mình, ánh mắt khinh bỉ đã tới trước rồi :
"Xinh đẹp thì tốt thật đó! Đồ ăn so với chúng ta cũng nhiều hơn!"
"Cô xem món thịt lợn sốt Bắc Kinh của cô ta xem, hành lá chỉ mấy cọng, toàn là thịt! Còn trứng xào cà chua, chắc cho cô ấy hết trứng rồi!"
"Thật là! Đùi gà còn to hơn của tôi! Ăn nhiều như vậy không sợ nghẹn chết à!"
...
Bất giác cúi đầu xuống, Hiểu Nhi nhìn khay cơm của mình: Gì chứ, không phải chỉ là vừa đầy ngăn thôi sao? Trách cô được sao?
Còn nghĩ rằng sinh viên không có tiền mới tính toán, không ngờ rằng--
Ha ha!
"Kệ đi!"
Nhìn khay cơm, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Hiểu Nhi đi một vòng, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống. Nhìn thấy một người, vừa đi tới, một ly nước đập lên bàn, giây tiếp theo, một người phụ nữ đặt khay lên trước, mà trên khay còn chưa lấy thức ăn.
Nhìn thấy điều này, Hiểu Nhi không khỏi có chút khó chịu.
Nhưng đối với loại chuyện này, trong nhà ăn, đặc biệt là nơi không phân biệt này, không ai có thể nói gì, cô chỉ có thể quay đầu tiếp tục tìm chỗ.
Một số chỗ ngồi trong căn tin, có loại là bàn cá nhân cho hai người, một số là bàn dài cho bốn đến tám người, lúc này hầu như tất cả đều đã có người ngồi, có bàn cá nhân còn trống một chỗ, cô là người mới, dù là nam hay nữ, cô cũng không quen ai cũng không biết liệu có ai ngồi không, rất khó để chen vào ngồi.
Một hồi lâu, Hiểu Nhi vẫn bưng khay tìm chỗ ngồi thích hợp. Tất nhiên, cô ấy cũng không phải là người duy nhất đang tìm chỗ ngồi!
Vừa thấy có người đứng dậy, cô liền nhanh chóng bước tới, vừa đi một bước, lại bị người khác giành ngồi trước, lần này lại là đồng nghiệp nữ trong cùng bộ phận, lúc này người phụ nữ vẫy tay gọi:
"Anh Sâm, ở đây, lấy cho tôi một bát canh! Tôi ăn với anh!"
Bất lực, Hiểu Nhi chỉ có thể quay lại lần nữa——
Đúng lúc này, một người trong nhóm nam đồng nghiệp vừa xếp hàng để chào hỏi lúc nãy đột nhiên giơ tay ra và gọi: "Cô Giang, bên đây này!"
Vừa nói, người đàn ông vừa chỉ vào ghế trống đối diện, bên cạnh Nhạc Gia!
Bọn họ năm người, ngồi một cái bàn dài, mười chỗ ngồi, hai bên một đầu có hai người đàn ông chiếm giữ, hiển nhiên không cùng một nhóm bọn họ, dư ra ba cái ghế trống, tình cờ tách nhóm người ra làm hai, còn lại một chỗ.
Thường thì ba cái ghế này sẽ không ai chen vào nữa, dù sao cũng đã rất đông đủ rồi, lại không phải người quen, ai muốn thân thiết như vậy! Công ty lớn như vậy, trong căn tin có lẽ có hàng trăm người, chắc hẳn không phải ai cũng quen biết.
Xung quanh toàn là đàn ông, Hiểu Nhi quay lại, cũng có chút do dự.
Nhưng khay trên tay bưng cũng lâu rồi, cũng không tìm được chỗ ngồi thích hợp, nên cô cũng đang cân nhắc xem có nên vào ngồi không.
Ngay khi đang suy nghĩ, âm thanh kế bên lại vang lên bên tai:
"Cô ta chính là cái người mới vào hả? Sặc sỡ! Đúng là hồ ly tinh!"
"Giỏi thật, nhanh như vậy đã dụ dỗ được đám đàn ông trong phòng kinh doanh rồi?"
"Không biết là ngủ với vị cấp cao nào để vào đây? Ha ha, cô nói người bên trên biết chuyện sẽ thế nào? Tổng giám đốc có phải cũng bị cô ta mê hoặc rồi?"
"Làm sao có khả năng? Nghe nói tổng giám đốc có bạn gái rồi, còn dẫn theo đến công ty! Người phụ nữ của tổng giám đốc chắc chắn xinh đẹp, thoát tục, làm sao có thể đi khắp nơi dụ dỗ người ta như hồ ly vậy?"
"Này, tránh xa cô ta ra! Loại người này giỏi nhất là giả bộ đáng thương để lấy lòng đàn ông!"
...
Bên tai, đủ thứ tiếng xì xầm liên tục, Hiểu Nhi gần như rối loạn: Tôi còn chưa giành miếng cơm của mấy người mà, có cần tỏ ra không muốn thấy mặt tôi như vậy không!
Thật là khổ mà! Muốn ăn một bữa cơm thoải mái cũng không được!
Cô mím môi, Hiểu Nhi lại chửi rủa Phùng Dịch Phong từ đầu đến chân: Đồ khốn! Đều là do anh hại !
Lúc này, trong phòng làm việc, đặt điện thoại xuống, Phùng Dịch Phong mới sửng sốt nhận ra đã qua giờ cơm, vừa mới đứng dậy, thư ký cũng bước vào:
“Tổng giám đốc, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, có cần đem lên không?” Nhà hàng đã gọi mấy lần, nghe thấy bên trong có tiếng động, cô cũng không dám đi vào.
"Không cần! Tôi đi ăn ở căn tin số sáu!"
Hả?
Nâng mắt lên, thấy thư ký nhìn chằm chằm vẻ mặt không thể tin được.
"Cho người đưa cơm vào phòng riêng, tôi có chuyện muốn bàn với Mạc Ngôn!"
Lúc này mới bừng tỉnh, thư ký nhanh chóng gật đầu nói: "Được!"
Chỉ là, tại sao lại đến căn tin số sáu? Không phải số 8 ở gần đó tốt hơn sao?
Trong đầu chợt lóe lên vài nghi vấn, thấy Phùng Dịch Phong đã cài cúc áo vest, thư ký bèn quay người bước sang một bên: "Tôi sẽ gọi ngay cho Mạc Ngôn!"
"Ừ!"
Trong lúc nói, Phùng Dịch Phong đã rời khỏi văn phòng, thư ký một bên gọi điện thoại, cũng đi theo suốt quãng đường.
Trong thang máy, hai người gặp nhau, sau đó cùng nhau đi tới nhà hàng, Mạc Ngôn vẫn khá mơ hồ: "Có chuyện gì gấp vậy?"
Cơm cũng không để anh ăn xong?
Đầu cũng không quay lại, Phùng Dịch Phong bình tĩnh nói: "Không có gì ! Mời anh ăn cơm thôi!" Sẵn tiện qua đây xem xét chút.
"Gì?"
Cảm thán một tiếng, chợt nhận ra nơi hai người xuất hiện là căn tin số sáu, Mạc Ngôn chợt nhận ra: ngất đi! Đồ não lợn! Nghĩ gì mà nghĩ? Làm sao có chuyện lớn gì quên được! Đến chỗ này, còn có thể vì sao nữa?
Hai mắt giao nhau, Mạc Ngôn chỉ có thể cam chịu trong bụng: Ai bảo người ta là đại ca làm chi?
Ngay sau khi cả ba xuất hiện, nhà hàng vừa mới yên tĩnh trở lại giờ đây giống như vừa thả một quả bom vậy. Bất kể là đang cắm đầu ăn cơm, chơi điện thoại, trò chuyện hay đang xếp hàng, tất cả đều cùng ý nghĩ, hướng mắt về phía cửa:
"Chà! Tổng giám đốc!"
" Tổng giám đốc, còn có Mạc Ngôn, lại đến căn tin số sáu? Hôm nay là ngày gì vậy? Tan ca nhất định phải mua vé số!"
"Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Tổng giám đốc thật đẹp trai! Man quá, nam tính quá!"
...
Suốt quãng đường, nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, thư ký đã có chút bối rối, vốn dĩ muốn xác định vấn đề ăn uống của Phùng Dịch Phong trước khi quay về, vừa bước vào đã nhận thấy sự khác lạ trong căn tin, thư ký đã bị sốc đến mức không thể nhịn được nâng nâng kính trên mũi:
Tình hình hôm nay là sao vâỵ? Căn tin trở nên đông đúc từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ có linh cảm trước rằng tổng giám đốc sẽ xuống ăn trưa sao?
Đang phân vân thì một ánh mắt lạnh lùng quét qua, theo ánh mắt của Phùng Dịch Phong, thư ký nhìn thấy Hiểu Nhi đang đứng yên một bên bưng khay cơm, khi định thần lại, cô chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đến phòng riêng số ba!"
Phùng Dịch Phong ném ra một câu rồi hướng về bên cạnh bước tới, trước khi nhấc chân đi, anh hiển nhiên đã nhìn qua thư ký hai giây, cô bèn xoay người đi theo, Mạc Ngôn cũng hiểu ý của cô hất hất cằm.
Trong lòng ngầm hiểu ý, thư ký liền nói: "Tôi đi mời cô Giang qua đây!"
Nhanh chóng bước đi, cầm lấy một khay ăn, thư ký bước tới gần Hiểu Nhi vài bước:
"Cô Giang! Không tìm được chỗ ngồi sao? Hôm nay nhân viên đến ăn cơm khá nhiều! Nếu cô không phiền, cô có thể ngồi cùng tôi không? Tôi chỉ có một mình, tôi đã có chỗ cố định, đang buồn vì không có ai để nói chuyện!"
Thật ra, vừa rồi nhìn thấy Phùng Dịch Phong ở cửa, Hiểu Nhi cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng lại càng sợ anh tới đây, như vậy cô sẽ càng trở thành mục tiêu công kích của người khác.
Cũng may là thư ký, lần trước cô cũng gặp qua, phụ nữ vẫn tốt hơn đàn ông! Hơn nữa, quả thật cô đang lo lắng không có chỗ ngồi thích hợp, lại không muốn nhận lời mời của đàn ông nên gật đầu ngay:
"Vậy làm phiền rồi!"
"Cô Giang đừng khách sáo! Vậy giờ tôi sẽ đi lấy cơm, nhanh thôi!"
Ngay lập tức, hai người bước đến bên lối đi, vì không có nhiều người xếp hàng nên thư ký tuỳ tiện gọi hai món, lấy một cái bánh bao rồi nhanh chóng quay lại:
"Mời đi lối này--"
Ngay lập tức, hai người đi đến khu vực phòng riêng ở một bên.
Bởi vì phòng riêng có một vách ngăn độc lập, ngăn cách với nhà hàng, bên trong cũng có nhiều phòng lớn, vừa và nhỏ, vì vậy, ngay sau khi hai người biến mất sau vách ngăn, trong sảnh lại dấy lên một làn sóng bàn tán:
"Người phụ nữ này rốt cuộc có thân phận gì vậy? Sao cô ta quen biết thư ký tổng giám đốc? Nghe nói sáng nay cô ta cũng được trợ lý Mạc đưa tới. Có cần trùng hợp như vậy không?"
"Ăn may thôi! Xem ra có vẻ không quen nhau! Tổng giám đốc và trợ lý không phải vừa quay đầu đi sao? Cũng không thèm nhìn cô ta một cái? Thư ký Đào có lẽ thấy cô ta là phụ nữ lại không có chỗ ngồi mà thương hại cô ta?"
"Biết trước tôi sẽ nhường ghế cho cô ta, còn tôi sẽ đứng! Nói không chừng tôi có thể ngồi cùng một bàn với tổng giám đốc!"
"Nằm mơ đi, phẫu thuật thẩm mỹ trước đi, cô nhìn khuôn mặt của người ta kìa, đẹp thật! Thon gầy, da căng bóng, trắng trẻo, còn mịn màng, nhìn không thấy lỗ chân lông! Nói thật, đứng ở đó, một người phụ nữ như tôi cũng cảm thấy cô ấy đáng thương có chút không nhịn được mà đau lòng! "
"Nghe cô nói, tôi cũng cảm thấy đau lòng! Lúc tôi mới tới, suýt chút nữa cũng không kiên trì được! Nhìn người ta đều thấy ngưỡng mộ, lại thấy mình không làm được gì hết, làm gì cũng sai... hèn mọn, hoài nghi chính mình ! May thay, tôi trông cũng bình thường, không có nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi như vậy. Đôi khi, xinh đẹp cũng là một gánh nặng! "
"Còn không phải sao? Càng xinh đẹp, cùng giới càng xa lánh, cô tự nguyện muốn làm vai phụ sao? Chính là vai phụ , hay là cùng vai phụ sẽ dễ chịu hơn?"
"Đúng, đúng! Tại sao lại phải làm nền cho cô ta?"
...
Bên kia, tới được vị trí của căn phòng mục tiêu, thư ký Đào nói:
"Cô Giang, phía trước là phòng riêng số 3, cô cứ vào trước ! Hôm nay không có ai ở đó, cứ tự nhiên, tôi sẽ quay lại lấy một ít canh! Quên mất dạo này tôi bị cảm không thể ăn cay , tôi phải đổi món với ai đó!"