Dưới ánh đèn vàng vàng, Hiểu Nhi kéo Phùng Dịch Phong, dáng người cao to làm tôn lên sự mảnh khảnh xinh đẹp, cứng mềm kết hợp với nhau, tựa như một bức tranh cuộn vô cùng đẹp, từ từ mở ra trong bóng đêm, khiến người khác hâm mộ, cũng rất bắt mắt.
Liếc mắt đưa tình đẹp nhất, biến thành câu chuyện tình yêu đẹp nhất, hình ảnh càng không có tiếng động càng khiến người ta miên man bất định.
Đối với sự chủ động của Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong cũng không nhịn được cưng chiều hơn, cho dù cô đút anh bánh ngọt mà anh không thích lắm, anh vẫn xoa mặt cô, không từ chối:
“Một miếng, một nụ hôn!”
Hiểu Nhi nhón chân, hôn lên má anh một cái, sau đó quét chút bơ, mới đưa bánh ngọt đến bên miệng anh;
“Ông xã!”
Một động tác nhỏ cũng khiến ánh mắt Phùng Dịch Phong ấm áp hơn rất nhiều.
Trương Việt Khánh ngồi trong xe nhìn bóng người vui đùa ầm ĩ ở ven đường phía xa, ánh mắt bắt đầu mất đi tiêu cự, giống như trở về thành phố Phong mấy năm trước:
“Khánh, ăn ngon không?”
“… Mùa hè sau này, chúng ta đều ăn, có được không?”
“Đuổi theo anh đi? Đuổi kịp anh cho em ăn…”
…
Năm đó, trên con phố vào mùa hè, cô mặc một bộ váy dài nhẹ nhàng, ăn kem, cũng cười đùa như vậy, giống như hoa hướng dương đẹp nhất dưới ánh sáng, thỉnh thoảng đút anh một miếng, cảm giác mát lạnh ngòn ngọt kia trong nháy mắt như xuyên qua tim anh.
“Ha ha…”
Đột nhiên một trận tiếng cười vui vẻ của cả nam lẫn nữ vang lên, anh ta hoàn hồn, nhìn hai người ngọt ngào ôm nhau trên phố, trái tim Trương Việt Khánh đột nhiên quặn đau.
“Đừng quậy, đừng quậy, ngứa quá! Ông xã, em sai rồi, em sai rồi mà…”
Hiểu Nhi cong người, sợ nhất là bị người khác chọc ngứa, cô vừa cầu xin tha thứ vừa lấy khăn ướt ra lau đi một chút bơ dính trên khóe môi và mũi anh, rất cẩn thận lau sạch sẽ, biết anh thích sạch sẽ, Hiểu Nhi lại dùng khăn giấy lau giúp anh.
Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, cảm nhận được động tác nhỏ để tâm của cô, suy nghĩ của Phùng Dịch Phong cũng trôi theo, kìm lòng không đặng cúi đầu, cho cô một nụ hôn chan chứa tình yêu:
“Hiểu Nhi…”
“Hả?”
Thật muốn ôm em như vậy cả đời!
Phùng Dịch Phong giật nảy mình vì suy nghĩ xuất hiện trong đầu. Anh lại có thể có cảm tình với phụ nữ?
Hình ảnh lộn xộn trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất, sắc mặt của anh lập tức lạnh đi mấy phần: “Phải về rồi!”
Gần như cùng lúc, anh đã thu bàn tay đang đùa giỡn lại!
Anh cảm thấy rất khó tin vì mình sẽ vui đùa ầm ĩ với cô trên phố, đây hoàn toàn không giống anh chút nào!
Trong nháy mắt, mạch suy nghĩ của anh loạn hết cả lên!
“Ặc, được!”
Hiểu Nhi đã quen với sự vui giận khác thường của anh từ lâu, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Cô xoay người, đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái lắm, chần chừ một lát, cô nói:
“Ông xã, con người có ba cái gấp, đợi em một lát! Nhanh thôi…”
Hiểu Nhi đưa tay chỉ chỉ trung tâm thương mại ở một bên, thấy lầu một là siêu thị kiểu lớn, cô lập tức chạy tới. Phùng Dịch Phong ở phía sau xoay người đi đến một góc, cầm một điếu thuốc ra, đốt lên.
…
Ngồi xổm trong nhà vệ sinh, lúc đứng dậy, Hiểu Nhi chợt thấy trước mắt tối sầm.
Cô chống tường, làm ổn định lại một lúc lâu mới gõ gõ lên đầu, đi ra ngoài: Sao lại thế này? Chẳng lẽ gần đây ăn quá ít sao?
Không thể nào được, tối nay cô đã ăn rồi, còn là đồ ngọt nữa! Trước đây chỉ cần có cảm giác này, cô đều ngậm kẹo hoặc chocolate, hai phút sẽ ổn thôi, cô cảm thấy có lẽ vì mình hơi tụt huyết áp, cho nên vì giữ thể lực, thỉnh thoảng lúc không thể ăn cơm, lại phải chạy nhảy, cô quen dùng cách này để giải quyết.
Vừa cúi đầu, Hiểu Nhi mới nhớ túi xách ở chỗ Phùng Dịch Phong.
Cảm giác dường như bình thường trở lại rồi, không sao nữa, cô mới tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài, vừa nhúc nhích, đột nhiên có ai đó kéo lấy mình, lảo đảo một cái, vừa nâng mắt, cô lại choáng váng lần nữa:
Trương Việt Khánh?
Cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, theo bản năng chớp chớp mắt.
Lúc này, giọng nói quen thuộc mang theo tức giận vang lên: “Không ngờ cô lại là loại phụ nữ này!”
Là ai nói sẽ chỉ làm nũng với một mình anh, chủ động với một mình anh, tốt với một mình anh?
Đào Trinh nói anh ta bị lừa, khó chịu thay anh ta, cô hoàn toàn không như anh ta hiểu! Lúc trước cô đã lui tới quán ăn đêm, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không cho anh ta chạm vào hoàn toàn không phải giữ mình trong sạch, mà là sợ anh ta phát hiện.
Tuy vốn cũng không định chạm vào cô, nhưng sau này biết những điều đó, vẫn khiến anh ta cảm thấy rất ghê tởm!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh ngày đó khi tạm biệt, cô quần áo lộn xộn nằm trên giường, giường nệm lộn xộn, khắp nơi là hơi thở vừa làm chuyện đó, lại không có chút chứng cứ trong sạch nào…
Đúng vậy, anh ta không nên chờ mong cô còn giữ mình trong sạch! Chỉ là đột nhiên nhìn thấy cảnh cô và người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, cả người anh ta đều khó chịu, cũng không biết là bị làm sao nữa?
Giờ khắc này, trong lòng anh ta như có một đám lửa, lại không thể nào trút ra được, đốt cháy đến anh ta khó chịu!
Cổ tay của Hiểu Nhi bị nắm chặt đến đau đớn, cô mở mắt ra, chỉ cảm thấy chẳng hiểu ra sao!
Ngay cả nói cô cũng lười nói, chỉ vung tay, chuẩn bị rời đi.
“Đừng đi! Vì sao cô không giải thích?”
Trương Việt Khánh kéo cổ tay cô, muốn một cái đáp án, về phần là đáp án gì, dường như anh ta lại không thể nói rõ!
“Giải thích? Anh nói ra câu này không cảm thấy buồn cười sao? Anh là gì của tôi? Vì sao tôi phải giải thích với anh? Tôi là loại người gì có liên quan đến anh sao? Một người sắp kết hôn, sắp làm ba đi lôi kéo tay tôi, anh không biết xấu hổ à?”
Hiểu Nhi đẩy mạnh tay anh ra, nổi trận lôi đình:
“Trương Việt Khánh, sau này anh cút ra xa một chút cho tôi! Trước kia tôi không chỉ mù mắt, mà cả trái tim cũng mù luôn rồi! Nếu trở lại năm đó, tôi thà rằng xuất gia làm ni cô cũng không thể chọn anh! Hôm nay, tôi có làm gì, biến thành dáng vẻ thế nào, cho dù nghìn người chỉ trích, nhưng chỉ có anh không có quyền, cũng không có tư cách chỉ trích tôi! Bởi vì tất cả đều là một tay anh gây ra!”
Tâm trạng tốt bị phá hỏng gần như mất hết, Hiểu Nhi tức giận đến run rẩy:
Sao anh ta lại giống như bọ hung vậy, ném cũng ném không ra!
“Đánh người một bạt tai còn muốn cho người ta một quả táo ngọt, ai cần chứ? Anh cho rằng trong mắt tôi anh còn tốt lành gì sao? Anh cho rằng tôi có thể yêu anh đến không có tôn nghiêm như ba năm trước đây, chạy theo ở sau xe anh sao? Nếu anh thật sự tốt lành như vậy, thì đã không làm những chuyện bẩn thỉu đó! Chúng ta cũng như nhau thôi mà! Trương Việt Khánh, bây giờ, ngay cả ‘hận’ anh tôi cũng cảm thấy lãng phí tình cảm!”
Thật sự không hiểu, vì sau mỗi lần vừa muốn bình tĩnh hòa nhã luôn sẽ có người xuất hiện phá rối? Có lẽ bị thương quá sâu, mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô thật sự rất không thoải mái!
Cô siết chặt tay, đè nén tâm trạng phập phồng, dùng hết sức lực hét hết câu, vừa xoay người, cánh tay lại bị túm lấy:
“Anh buông tôi ra, buông ra…”
Trong lúc hai người đang tranh cãi, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Buông cô ấy ra!”