Anh ta quan tâm đứa bé, sẽ phụ trách với đứa bé, điều này cô không hề phủ nhận!
Nhưng, anh ta lại chỉ coi cô là một món đồ chơi, một món đồ chơi tâm cơ thâm trầm, điều khác biệt là, món đồ chơi cô có một thân phận được chơi quang minh chính đại.
Thế mà lại nảy sinh thiện cảm với anh ta?
Đột nhiên, Giang Hiểu Nhi cảm thấy bản thân không chỉ đáng buồn mà còn rất hạ giá!
Cho nên bữa cơm này cô lựa chọn lấy thức ăn bịt kín miệng, không nói câu nào.
Hoàn toàn không biết tâm tư cô đã có sự thay đổi thế này, Phùng Dịch Phong nghĩ cũng cùng một chuyện nhưng trọng điểm lại là người bỏ thuốc.
Sau ngày hôm đó, thái độ của Hiểu Nhi vớ Phùng Dịch Phong, có sự chuyển biến từ tận đáy lòng, quan hệ giữa hai người cũng trở nên vi diệu, một người càng quan tâm thì một người lại tự bảo vệ bản thân.
***
Trong phòng làm việc tổng giám đốc của Quốc tế Trương Việt, Phùng Dịch Phong lật xem tài liệu, xoa bên trán đau nhức.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền lại, anh ta mới ngồi thẳng người: “Vào đi!”
Thấy là Mạc Ngôn, thân hình cao lớn trong nháy mắt lại dựa vào ghế như cũ.
“Thế nào, rất mệt à?”
Tiến lên trước, Mạc Ngôn đưa túi tài liệu và chìa khoá xe cho anh ta: “Xe đã lấy lại, đưa về nhà cho cậu rồi. Bentley màu trắng!”
“Ừm!” Gật đầu, Phùng Dịch Phong nâng tay ý bảo anh ấy ngồi xuống.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Xem ra không phải hỏi về xe!
“Kế hoạch có thể hành động rồi! Bắt đầu từ phía Phùng Hương Hương đi!”
Nâng mắt, Mạc Ngôn rõ ràng kinh ngạc mất hai giây: “Cậu chắc chắn chứ?”
Bao nhiêu năm nay vẫn luôn không va chạm chính diện, đột nhiên anh quyết định hành động, lại còn ra tay từ người không nằm trong kế hoạch? Họ đang làm gì vậy, coi anh ấy thành gì?
“Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi mà thôi!”
Đứng dậy, Phùng Dịch Phong rót hai tách cà phê.
“Chắc hẳn trong tay Phùng Hương Hương có một phần cổ phần! Cho người đi điều tra về gia sản của cô ta! Người phụ nữ này hám lợi, tầm nhìn thiển cận! Thích đàn ông có tiền có thế, nắm chắc trong tay thì sẽ yêu điên cuồng! Chướng mắt!”
Vốn dĩ không muốn so đo với cô ta nhưng bắt nạt người khác đã bắt nạt tới anh rồi!
Vài chữ mấu chốt, Mạc Ngôn đã hiểu ra ý anh:
“Tôi biết rồi! Giám đốc đầu tư lớn, giàu, đẹp trai từ nước ngoài về, tôi sẽ thay cô ta sắp xếp một chút!”
“Ừm!” Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Phùng Dịch Phong lại bổ sung: “Làm sạch sẽ một chút! Nhớ là chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới chúng ta!”
“Tôi hiểu rồi!”
***
Bận rộn một ngày, hôm nay không cần phải khiêu vũ, vừa nộp bản thảo, đột nhiên nhàn rỗi, Hiểu Nhi ngồi đối diện máy tính lại không biết nên làm gì.
“Chị Hiểu, đi thôi!”
“Bye bye!”
Đồng nghiệp lần lượt vẫy tay chào cô, lần đầu tiên cô bị cảm giác cô độc bao phủ sâu sắc, đột nhiên cô phát hiện, ba năm nay, ngoài tiền ra, cuộc sống của cô cũng không thừa lại gì, người bạn duy nhất ngày xưa của cô Đào trinh, cũng đâm một nhát dao thật mạnh vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim cô.
Trước đây dù có tồi tệ hơn nữa thì vẫn còn người nhà, có một tổ ấm, có canh nóng sưởi ấm, mà bây giờ có nhà cũng không thể về nhà, nếu không mẹ cô chắc chắn sẽ lo lắng lải nhải hỏi từ đầu tới cuối.
Về cái nhà kia sao?
Bách Mạt Viên, có tính là nhà cô không?
Cô không muốn về!
Trong phòng làm việc, chậm chạp lề mề thu dọn đồ đạc, trong lúc lơ đãng, ánh mắt cô rơi trên mu bàn tay thon dài của mình, lại bắt đầu lộ xương rõ ràng, cô lấy gương ra soi một lát.
“Quả nhiên lại gầy rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng, cái cằm hơi nhọn, da căng mịn… là dáng vẻ mà cô quen thuộc! Nụ cười bên khoé miệng còn chưa hiện lên đã lại bỗng nhiên cứng ngắc.
Thật sự có liên quan đến thuốc tránh thai!
Nghĩ tới điều này, cả người Hiểu Nhi lại bùng nổ thành con nhím gai, càng thêm không muốn về nhà kia, cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng cả tối nay cũng bắt đầu rục rịch.
Cầm túi lên đi ra cửa, cô tuỳ ý lên một chiếc xe buýt rồi lại tuỳ ý xuống xe, tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó, ăn một bát mỳ, cô lại không khỏi thở dài một hơi:
“Thì ra nhàn rỗi cũng khổ sở như này!”
Giang Hiểu Nhi ơi Giang Hiểu Nhi! Trước kia mày làm cô cả kiểu gì vậy? Đúng là mệnh khổ mà! Về nhà thôi!
Tự giễu xong, Giang Hiểu Nhi vừa đi vừa nghỉ, vô thức tìm kiếm trạm dừng gần đó, khi vừa qua đường lớn bỗng một chiếc xa con màu đen quen thuộc đập vào mắt cô.
“Đây không phải là… xe Phùng Dịch Phong sao? Sao lại đỗ ở đây?”
Nhìn theo hướng xe, cô mới chú ý đến là khách sạn nguy nga lộng lẫy: Chẳng trách! Chắc chắn là đi xã giao!
“Không biết đến mấy giờ mới tìm được xe đi nhờ? Có muốn đợi nữa không?”
Khi đang bồi hồi xoắn xuýt, Hiểu Nhi đang định lấy điện thoại ra hỏi thì vừa ngước mắt lại thấy một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện trước cửa lớn, mà bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ quần dài màu trắng.
Người phụ nữ có mái tóc dài màu đen, dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, áo dài bó người màu trắng phối với quần ống rộng màu trắng khiến dáng người cao gầy nhỏ nhắn lại càng xinh đẹp mà già dặn, không biết hai người đang nói gì mà cử chỉ lại rất thân mật.
Không biết vì sao phải trốn, xoay người, Hiểu Nhi chạy tới phía sau chiếc xe bên cạnh.
Ở cửa ra vào, thấy Trịnh Tố Diên đang nôn, Phùng Dịch Phong nâng tay giúp cô ấy thuận khí: “Không sao chứ?”
Lắc đầu, cô gái khó nén vẻ mặt đau lòng.
“Muộn lắm rồi, để tôi gọi cho Thành!”
Phùng Dịch Phong vừa xoay người, ống tay áo lại bị người túm lấy thật chặt: “Anh Phùng, nếu em không phải em gái của anh trai em, nếu ông nội không có ơn với anh, có phải đến bữa cơm này anh cũng không ăn cùng em không?”
Xoay người, Phùng Dịch Phong nhìn nơi cách tay, cuối cùng vẫn không đẩy cô ấy ra: “Lại nói những lời ngốc nghếch này, em uống nhiều rồi!”
Trịnh Tố Diên không ngừng lắc đầu, cảm xúc rõ ràng đã bắt đầu hơi kích động:
“Em biết mình đang nói gì, em chưa say! Anh Phùng, em biết anh ghét phụ nữ, ngoài chị Lâm Khiết ra, anh không để ý ai hết! Nhưng vì sao, vì sao anh chịu cưới người khác mà không cho em cơ hội? Rõ ràng anh biết những năm nay em luôn rất thích anh, em chỉ đi một lát, vì sao anh lại…”
Sắc mặt thay đổi cực lớn, giọng Phùng Dịch Phong trong nháy mắt lạnh đi: “Tố Diên !”
“Quả nhiên anh vẫn chỉ quan tâm cô ấy! Nhắc đến chị ấy là anh lại tức giận, chỉ có chị ấy mới có thể khiến anh có phản ứng!”
Thu tay lại, bỗng Trịnh Tố Diên che miệng, nước mắt tuôn xuống như mưa, tư thế muốn ngồi xuống đất, Phùng Dịch Phong đưa tay đỡ cô, giọng nói cũng nhu hoà đi vài phần:
“Nếu em đã hiểu tôi thì đừng nói linh tinh nữa! Tôi luôn coi em là em gái! Em khác những người khác, tôi không muốn làm tổn thương em, hiểu không? Em gái mới là một đời, em sẽ tìm được người thuộc về em!”
Cô hiểu, nhưng cô cũng không thể không đau lòng! Vì thân phận của cô , đến tư cách bị thương cô cũng không có sao? Vì sao Dung Lâm Khiết có thể có được sự đối xử khác của anh, còn những người phụ nữ khác dù có ưu tú hơn nữa thì cũng chỉ là cỏ rác?
Nhào vào ngực anh ta, Trịnh Tố Diên mượn men rượu, làm càn ôm chặt anh ta: “Anh Phùng…”
Đẩy mấy lần mà không được, quanh thân toàn mùi rượu, Phùng Dịch Phong chỉ đành lấy điện thoại ra gửi tin nhắc cho Trịnh Liên Thành.
Ở bên kia, nhìn một màn này từ nơi xa, không nghe được lời đối thoại của hai người, mọi thứ đập vào mắt Hiểu Nhi, hoàn toàn thay đổi.