Chương 182: Xuất viện.
Nghe ra được sự quan tâm của cô đối với mình, Phương Thần Phong vui mừng đáp:
“Em cứ ăn trước đi, anh đi pha sữa cho tụi nhỏ.”
Nhắc đến pha sữa, Hà Linh Chi mới nhớ ra là các con của mình cũng chưa có gì vào bụng, cô đúng là một bà mẹ thất bại mà!!! Nghĩ vậy Hà Linh Chi liền đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Thần Phong, nói:
“Tôi cũng muốn pha cho tụi nhỏ!!”
Hiểu được tâm ý của cô, Phương Thần Phong cũng không cản nữa mà bắt đầu hướng dẫn cô cách pha, từ liều lượng sữa cho đến nhiệt độ nước, hắn đều thuộc lòng một cách nhuần nhuyễn. Bởi vì Hà Linh Chi không có sữa cho con bú, chính vì thế việc lựa chọn sữa ngoài là vô cùng quan trọng, chính Phương Thần Phong đã mời chuyên gia nghiên cứu và đưa ra loại tốt nhất, và cũng thật may là cả ba đứa nhỏ đều thích chứ không hề bài trừ.
Xong xuôi tất cả, Phương Thần Phong hai tay cầm hai bình giữ cho Tư Sở và Tư Minh uống, còn Hà Linh Chi thì giữ cho Y Na. Nhìn tụi nhỏ uống một cách ngon lành, Hà Linh Chi liền bật cười thành tiếng, cô vốn biết trẻ con rất đáng yêu, nhưng cô không ngờ chúng lại có thể hồn nhiên đến như vậy, mặc dù vẫn có chút lạ lẫm khi đã làm mẹ, nhưng cô tin mình có thể làm quen với điều này.
“Bình thường là tự tay anh cho cả ba đứa uống?”
“Cũng không hẳn. Có người giúp anh một tay, nếu không một nhóc sẽ phải chịu đói mất.”
“Là ai vậy? Nam hay nữ?”, Hà Linh Chi cẩn thận dò xét.
Nghe cô hỏi vậy, đuôi lông mày Phương Thần Phong liền nhướn lên, bên khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười, nhìn vào mắt Hà Linh Chi, hắn đáp:
“Sao vậy? Em ghen sao?”
“Anh nói gì vậy? Tôi chỉ đang muốn biết người chăm sóc con mình là ai mà thôi!! Nếu người đó là nữ, ngộ nhỡ ba nhóc tưởng đó là mẹ chúng thì sao?”, Hà Linh Chi vội vàng đáp.
Nghe vậy hắn lại càng cười tươi hơn làm cho Hà Linh Chi có chút thẹn, biết cô khó chịu, Phương Thần Phong liền hắn giọng nói:
“Em yên tâm, mẹ của tụi nhỏ mãi mãi chỉ có thể là em mà thôi! Còn người giúp đỡ anh suốt thời gian qua là mẹ anh.”
Câu trả lời của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi càng đỏ mặt hơn, cô thật không hiểu nổi chính bản thân mình, tại sao cô lại có thể tỏ thái độ như vậy cơ chứ??
Trong lúc Hà Linh Chi cảm thấy không khí có chút ngượng ngập, thì lúc này cả ba đứa nhỏ đều đã uống xong sữa, thấy vậy Phương Thần Phong liền nói:
“Em ăn trước đi, anh đi vệ sinh bình uống!!”, nói rồi hắn nhận lấy chiếc bình rỗng từ tay của Hà Linh Chi rồi quay người đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng vững chãi của hắn đang vô cùng chuyên tâm cọ rửa bình, Hà Linh Chi chợt suy nghĩ thất thần, một lúc sau cô mới sực tỉnh mà ngồi vào bàn ăn. Sau khi xong xuôi mọi thứ, Phương Thần Phong cũng đi ra ngồi xuống cạnh cô, Hà Linh Chi thấy vậy liền nhích người cách xa hắn một khoảng nhưng kết quả lại bị cánh tay mạnh mẽ kia kéo về.
Ngay lập tức đôi mắt lưu ly của cô quay sang lườm hắn một cái cháy mặt, nhưng Phương Thần Phong lại chẳng thèm để sự uy hiếp của cô vào mắt, một tay ôm eo cô, tay còn lại của hắn vẫn cầm đũa gắp đồ ăn như thường, thấy thế Hà Linh Chi liền hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục ăn, cô phải ăn thật nhiều để có sữa cho con bú, nếu không đây sẽ là một thiệt thòi lớn cho các con của cô.
Nhìn cô ăn một cách hăng say như vậy, Phương Thần Phong liền mỉm cười đầy yêu thương, cánh tay ôm eo cô cũng bất giác siết chặt hơn, mặc dù Hà Linh Chi không nói ra, nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả, rằng cô đang ngầm cho hắn thêm một cơ hội nữa, chính vì thế hắn sẽ tận dụng thật tốt cơ hội này để biến cô thành của riêng một mình hắn mãi mãi.
Cứ như vậy không khí ấm áp của một nhà năm người diễn ra trong phòng bệnh. Đến giữa chiều, sau khi được Luke thông qua đề nghị xuất viện, Phương Thần Phong lập tức cho người chuẩn bị xe đến đón bốn mẹ con cô. Đứng trước mặt Hà Linh Chi, Lâm Minh Thiện mỉm cười nói:
“Em thấy sao rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!